"...."
Nhan Vị bắt máy, im lặng không nói.
"Alo?" Rõ ràng giọng Giang Ấu Di bên tai nhưng cô lại cảm thấy xa xôi.
"Ừm." Nhan Vị lên tiếng.
Giang Ấu Di thấy giọng cô nghèn nghẹn, dò hỏi: "Cậu sao vậy? Có phải cậu đang buồn không? Hay cậu thấy không khỏe?"
Đương nhiên mình đang buồn! Buồn đến tức ngực.
"Không chỉ người mình không khỏe mà còn trong lòng còn đang rất
khó chịu!" Nhan Vị trả lời.
"Vì sao?" Giang Ấu Di nâng cao giọng hỏi han.
"Còn không phải vì cậu! Tối qua cậu không gác máy, hại mình hết tiền điện thoại làm điện thoại của mình bây giờ chẳng khác nào cục gạch!" Nhan Vị tức giận lên án.
Vì vậy, cô không thể gọi điện cũng không thể nhắn tin. Cô chỉ có thể chờ Giang Ấu Di liên lạc với mình trong vô vọng.
Cô quý trọng từng giây phút được ở bên Giang Ấu Di, dù bỏ lỡ một giây cô cũng cảm thấy tiếc nuối.
"À, mình hiểu rồi..."
Không biết có phải Nhan Vị nghĩ lầm không nhưng cô nghe thấy Giang Ấu Di đang nhịn cười.
Nhan Vị tức giận, hít sâu, miệng phồng lên như cá nóc.
Giang Ấu Di cười tít mắt, nói: "Cậu yên tâm, cứ giao tiền điện thoại cho mình. Cả kỳ nghỉ hè này, mình sẽ lo hết tiền này cho cậu."
Nhan Vị thấy nàng nhận sai, đã nguôi giận. Cô vừa tính bảo không cần, mình có thể chịu được khoản phí này nhưng cô lại nghe Giang Ấu Di nói: "Nên cậu đừng lo tiền điện thoại nha. Cậu muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/3734067/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.