Hà Bình nghe vậy bật cười, bà cho điện thoại vào túi, bước đến xoa đầu Nhan Vị: "Nghe con nói kìa, có ai mà chạy ra từ điện thoại không? Ba mẹ đến thăm con rồi cả nhà mình cùng ăn Tết."
Nhan Vị cười hỏi: "Vậy ba đâu rồi mẹ? Sao con không thấy ba? Ba mẹ đến hồi nào? Ba mẹ đợi con lâu chưa?"
Cô hỏi liên tục với giọng điệu hưng phấn khiến Hà Bình cười tít mắt, lộ ra các nết chân chim nơi khóe mắt. Những chuyện bà vừa muốn hỏi cũng tạm gác.
"Ba mẹ đến cũng gần cả tiếng, ba con không thể đến ký túc xá nữ nên đi tản bộ ở sân thể dục."
Cả hai vừa nói vừa về ký túc xá: "Trong nhà có gói bánh bá trạng tính đợi con về rồi cả nhà ăn chung, nhưng con không về nên ba mẹ mang lên cho con ăn."
Nhan Vị vừa nghe vừa mở cửa phòng, hai bạn cùng phòng nhô đầu ra chào hỏi.
Nhìn túi to túi nhỏ trên sàn, Nhan Vị biết hầu hết là những thứ cô không dùng đến hoặc không dùng hết như như vitamin, các bộ quần áo bảo thủ đầy màu sắc, trái cây và bánh.
Đây là ý tốt của ba mẹ nên cô không thể từ chối, ngoài ra cô còn phải tỏ lòng biết ơn, vui vẻ. Nếu không cô sẽ bị mắng là vô ơn, không thấu hiểu nỗi vất vả của ba mẹ.
Nhan Vị đã từng nói một mình cô không thể ăn hết mười mấy kg trái cây.
Hà Bình lại bảo: "Con không ăn hết thì chia cho bạn ăn, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/3734060/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.