Từ lúc gặp mặt đến giờ, Hà Bình vẫn luôn mỉm cười cuối cùng mặt lạnh nói: "Ngày thường mẹ và ba dạy con thế nào?"
"Bây giờ con đã là học sinh cấp ba, có thể đọc tiểu thuyết sao? Chờ khi con thi đậu đại học, có công việc ổn định, muốn xem tiểu thuyết gì mà không được, hiện tại vì sao lại phải dùng thời gian cho việc học để đọc tiểu thuyết?"
Trên hành lang, người đến người đi, thi thoảng có học sinh lướt qua hai người, giọng của Hà Bình không lớn nhưng không khí căng thẳng vẫn khiến người xung quanh cảm thấy bất ổn, không học sinh nào dám đứng gần.
Đến khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, ngắt ngang lời Hà Bình, Nhan Vị mới ngẩng đầu nói: "Con phải về không, nếu không lát nữa sẽ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi."
Đến lúc này Nhan Vị vẫn chưa nhận sai. Đó là việc trước nay chưa từng có.
Hà Bình nhìn thấy sự quật cường của Nhan Vị bỗng hoảng hốt.
Nhưng dù là Hà Bình hay Nhan Đình Việt đều không muốn Nhan Vị quấy rầy giờ nghỉ ngơi của người khác, có lẽ một trong những nguyên nhân là vì giáo dưỡng nhưng trong mắt Nhan Vị, đó là vì họ sợ mất thể diện.
Cho nên Hà Bình không nói gì thêm, cho Nhan Vị về ký túc xá, lúc gần đi còn nói: "Sau khi họp phụ huynh kết thúc, mẹ không hy vọng sẽ nhìn thấy những thứ không đàng hoàng trong tủ của con."
Một là tặng nó, hai là đem bỏ, đây là hai lựa chọn Hà Bình không nói.
"Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/3733867/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.