"Giang Ấu Di sao vậy? Cậu với cậu ấy cãi nhau sao?" Chu Hiểu Hiểu bỗng phát hiện có chuyện không hề đơn giản. Vừa rồi người đưa Nhan Vị đến phòng y tế nhanh hơn người khác là nàng, lúc này lại đột nhiên không để ý người ta. Nhan Vị nhấp môi thở dài: "Là mình chọc cậu ấy không vui." "Sao?" Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt thắc mắc. Nhan Vị không đáp, buông mâm cơm, ngồi xuống chỗ Giang Ấu Di vừa dùng bữa. Nghỉ trưa về ký túc xá, cô tìm cớ đi đến cuối hành lang, cố tình đi ngang qua ký túc xá của Giang Ấu Di nhưng chỉ có thể thoáng nhìn một chút. Cả buổi trưa Nhan Vị chưa nói được câu nào với nàng, chỗ của hai người cách xa nhau, không thuận tiện như học kỳ 1. Học kỳ 1 cao nhị vừa chia ban nên hai người ngồi cạnh nhau. Học kỳ này, cô Từ chủ nhiệm lớp dựa theo thành tích học kỳ 1 xếp lại chỗ ngồi, là học sinh hư Giang Ấu Di vô tình bị xếp sau ba hàng, mà học sinh ngoan Nhan Vị ở lại ba hàng đầu. Hơn nữa nam sinh cùng nữ sinh không thể ngồi cạnh nhau, lúc ấy không ít học sinh thầm oán việc đổi chỗ này, qua hai ngày náo loạn không thành chỉ có thể ngồi như đã xếp. Sau tiết tự học buổi tối, Nhan Vị cầm sách năm ba*, vừa đứng lên đã bị lớp trưởng ngăn lại. *sách năm ba: là sách luyện thi đại học của TQ. "Buổi sáng cậu không có thời gian ăn sáng vậy ăn chút quà vặt đi." Lớp trưởng nhét vào tay Nhan Vị một túi quà vặt. Cùng lúc đó, Giang Ấu Di chậm rãi đi ngang qua Nhan Vị. Nhan Vị: "................" Chờ cô ra khỏi lớp, đã không thấy Giang Ấu Di. Nhan Vị dựa vào lan can hành lang, bên dưới là tốp năm tốp ba học sinh vừa đi vừa nói, Chu Hiểu Hiểu đi đến hỏi cô có muốn cùng về ký túc xá không, Nhan Vị lắc đầu: "Cậu về trước đi." Chu Hiểu Hiểu "ừ" rồi đi trước. Nhan Vị chậm rãi bước xuống cầu thang, cúi đầu nhìn bồn hoa được cắt chỉnh tề dưới lầu. Tối ngày 27 tháng 3 năm 2013, Giang Ấu Di đã ở đây tỏ tình với cô. Từ lúc đó đến bây giờ chỉ vừa qua 24 tiếng nhưng trong trí nhớ của cô đã trôi qua bảy năm. Ngày tỏ tình kia rõ ràng thật xa, nhưng trong nháy mắt lại như vừa xảy ra hôm qua, cô nhớ rõ từng chi tiết một. Khu dạy học đã không còn người, chỉ còn vài văn phòng còn sáng đèn, hai người các cô một đứng một ngồi ở hành lang hóng gió đêm. "Còn chưa về ký túc xá sao? Lát nữa sẽ tắt đèn." Nhan Vị cúi đầu, nhẹ nhàng đá vào lan can, tạo nên tiếng vang thật xa giữa ban đêm yên tĩnh. Trong tay Giang Ấu Di là một hộp quà nhỏ, lăn qua lộn lại thưởng thức, nghe vậy tay trái xoa tai: "Ở lại một chút thì làm sao?" "Đương nhiên không sao, sinh nhật của cậu cậu lớn nhất." Nhan Vị tựa lưng vào lan can ngồi xuống bên cạnh Giang Ấu Di. Tay phải Giang Ấu Di nắm lấy tay trái Nhan Vị, hỏi: "Mình muốn hát một bài, cậu có muốn nghe không?" "Cậu hát đi." Nhan Vị để nàng nắm, lưng dựa can lan nhắm mắt. Trong một mảnh yên tĩnh, giọng Giang Ấu Di nho nhỏ ngâm lên: "Bức thư gửi đi không có địa chỉ Cảm xúc này mang theo bao khoảng cách Em đang mở bài hát của ai Tâm tình em ra sao Có thể nói cho tôi nghe không..." Dù Nhan Vị không biết thị trường âm nhạc, cô vẫn đã nghe qua bài này, nhưng cô cảm thấy Giang Ấu Di hát hay hơn, còn hay ở điểm nào thì lại không biết. "Tôi có thể cùng em ngắm sao trời......" Giọng Giang Ấu Di trầm, rất nhu, phiêu phiêu tựa như gió lạnh đêm nay như muốn nói gì đó. Nhan Vị cảm thấy không ổn. Cảm xúc của Giang Ấu Di có chút kỳ quái làm cô bỗng khẩn trương cùng nôn nóng. Hát xong, Nhan Vị rút tay, đứng lên, cổ vũ nói: "Rất êm tai." Giang Ấu Di hít sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô. Yên lặng một giây, hai giây..... Nhan Vị nhấp môi, quay mặt đi: "Cần phải về rồi, không về nữa dì túc quản sẽ ghi tên." Cô muốn chạy lại bị nàng ngăn lại. "Nhan Vị, mình thích cậu." Giang Ấu Di đột nhiên nói thẳng, như bất cứ giá nào không được thì xả thân: "Mình muốn làm bạn gái của cậu." Nhan Vị không xác định mình trầm mặc bao lâu, lâu đến mức khi cô thậm chí cho rằng mình đang ảo giác thì nói: "Xin lỗi cậu, mình không thích nữ sinh, không có hứng thú ở phương diện này, mình nghĩ, chúng ta chỉ có thể làm bạn." Lời cô không chừa đường lui, cả cơ hội để thử cũng không cho phép. Giang Ấu Di có lẽ đã sớm đoán được, nàng không thất vọng lắm, chỉ thở dài, gương mặt tươi cười khó coi hơn cả khóc: "Vậy sao, Nhan Vị, dừng ở đây, mình sẽ không nhắc lại, mình không muốn làm bạn với cậu." Nói xong, nàng lại cười: "Cùng nhau về nha? Hôm nay là sinh nhật, mình muốn vui vẻ, xem như cậu từ chối mình vào ngày mai đi." Ký ức của Nhan Vị về ngày đó dừng tại đây. Sau đó, Giang Ấu Di cố tình giữ khoảng cách, mà cô cũng mặc kệ, hai người đã không còn trò chuyện như trước. Từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu, mâu thuẫn, xung đột cùng sự không thoải mái đột nhiên như chuyện của đời trước. Nhan Vị ở khu dạy học đợi đến khuya, bảo an tuần tra thấy cô, bảo cô nên về ký túc xá. Ký túc xá đã tắt đèn, dì túc quản canh ở cửa cầu thang, ngăn cô hỏi: "Đi đâu mà muộn như vậy?" "Con hơi không thoải mái, đi đến phòng y tế." Học sinh ngoan Nhan Vị đáp. Dì nghi ngờ nhìn cô: "Hôm qua con cũng đến phòng y tế cùng Giang Ấu Di." Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cái này cô thật sự đã quên, nhưng còn có thể chữa được: "Hôm qua là dẫn cậu ấy đi, hôm nay là bản thân con không thoải mái." Ứng phó dì túc quản xong, thể xác cùng tinh thần của Nhan Vị đều mệt mỏi, thất thiểu về ký túc xá, đến trước cửa phòng ngủ của Giang Ấu Di, cô dừng chân, nửa giây sau bị tiếng nói trong phòng làm bừng tỉnh, hoang mang xoay người rời đi. Trong ký túc xá, bảy người đều nằm trên giường trộm chơi điện thoại, Chu Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng động, từ trong chăn ló đầu ra, chờ Nhan Vị đến cạnh giường, nhỏ giọng hỏi: "Sao về muộn vậy?" Nhan Vị ném quyển năm ba lên giường, nghe vậy cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Không chú ý giờ." Chu Hiểu Hiểu cho rằng cô nói mình ở trường đọc sách quên giờ, lập tức "à" một tiếng, giơ ngón cái nói: "Học bá quả thật là học bá, mất ăn mất ngủ!" Biết nàng hiểu lầm, Nhan Vị cũng không giải thích, đi vào phòng giặt đồ rửa mặt xong bò lên giường. Cô không chơi điện thoại giống các bạn khác, gia giáo nhà cô rất nghiêm, cha mẹ cho rằng chơi điện thoại nhất định sẽ ảnh hưởng đến học tập, cho nên căn bản không mua cho cô, cũng không cho phép cô dùng tiền tiết kiệm để mua, còn thường xuyên kiểm tra đồ của cô. Ở nhà cô không có không gian riêng của mình, trong phòng ngoài tài liệu học tập thì một quyển tiểu thuyết cũng không có. Cho nên từ nhỏ cô không viết nhật ký, mãi cho đến tốt nghiệp cao trung cũng không viết, nhưng thiếu nữ phản nghịch bất lương bạn học tiểu Giang lại có thói quen nhỏ không phù hợp với khí chất của nàng. Nhan Vị trong lòng nghĩ ngoài cô ra có lẽ không ai biết. Cô gác tay lên gối nằm nghiêng trên giường, khó ngủ, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những ký ức lẫn lộn, đêm khuya càng tĩnh lặng, hồi ức càng lộn xộn. Sau khi cô ngủ, khi tỉnh lại sẽ ở đâu? Là trở về phòng KTV xa hoa trụy lạc hay tiếp tục trong giấc mộng về quá khứ này? Nếu hiện tại cô thật sự trở về quá khứ, vậy những điều cô biết trong tương lai sẽ xảy ra sao? Trong trí nhớ của Nhan Vị, sau khi cô từ chối Giang Ấu Di, tình bạn của hai người cũng kết thúc, dù cô bị hấp dẫn khi người khác nhắc về cái tên kia nhưng cô chưa từng thử hàn gắn mối quan hệ này. Sau khi học kỳ này kết thúc, đến học kỳ 1 cao tam, Giang Ấu Di trầm mặc hơn. Tính cách nàng quái gở, phản nghịch nên bị các bạn học cô lập, hoàn toàn tự sa ngã, lâu lâu trốn ra ngoài lên mạng chơi game, hút thuốc uống rượu, quen biết bạn ngoài trường, bị nhà trường phê bình hay cô Từ quản giáo, thành tích học tập vẫn không thay đổi, vẫn đứng chót trường. Cô Từ đến gặp phụ huynh của Giang Ấu Di, kết quả ba nàng cảm thấy quá mất mặt, trong cơn giận dữ đã đánh nàng một bạt tai. Không bao lâu, trong trường có lời đồn mẹ nàng đã mất, mất vì bị chồng gia bạo, đầu va vào cạnh bàn, khi đưa đến bệnh viện đã ngừng thở, không thể cứu được. Tòa mở phiên tòa, chuyện này được phán sự cố ngoài ý muốn, không phạt ba nàng. Trên đường các bạn học thấy nàng đều đi đường vòng, không ai muốn nói chuyện với nàng, cả đám đều xem nàng như ôn thần. Khi đó Nhan Vị nghe thấy tin này vô cùng khiếp sợ, cô muốn quan tâm Giang Ấu Di nhưng khi cô ngăn nàng lại, Giang Ấu Di đã nói, nàng rất ổn, không cần người khác thương hại. Nhan Vị đã bị nàng phân vào nhóm người khác. Đối mặt với một Giang Ấu Di có cục diện đáng buồn như vậy, Nhan Vị không nói được an ủi nào. Không lâu sau, Giang Ấu Di mất. - ------------------------------------- Sau kỳ nghỉ vài ngày trước kỳ thi đại học, Giang Ấu Di trở về tinh thần không ổn lắm, đến khi buổi tối trước kỳ thi, Giang Ấu Di vì uống thuốc ngủ mà đưa vào bệnh viện. Ngay từ đầu Nhan Vị không tin, buổi tối không màng nội quy trường học trèo tường chạy ra ngoài, đến gặp Giang Ấu Di lần cuối. Nhưng đến khi tim ngừng đập, nàng không mở mắt. Bác sĩ nói, trong túi quần áo của nàng có một quyển nhật ký cùng một lá thư. Nhan Vị lấy cớ thay bác sĩ được di vật của nàng cho ba nàng, lại vô tình nhìn thấy trên lá thư ghi tên nàng. Không phải di thư, là thư tỏ tình một năm trước. Nhật ký không viết nguyên nhân ra đi, trong đó, chỉ ghi lại toàn bộ quá trình từng bước đi vào tuyệt vọng cùng tự hủy của Giang Ấu Di. Đoạn nhật ký cuối cùng, những chữ viết trên đó hỗn loạn: "Ông ta uống rượu vào, như kẻ điên, không, ông ta vốn là kẻ điên. Ông ta đánh tôi, mắng tôi, nhận tôi thành người ông ta đã giết, nắm tóc tôi, xé quần áo tôi..... Tôi không sống nổi nữa ........." Có lẽ, sự tuyệt vọng nhất của Giang Ấu Di không phải ba nàng, mà là năm chữ trên nhật ký: "Cậu ấy là ánh sáng." Nhan Vị ôm đầu cuộn tròn. Ánh sáng đó đã đến nhưng vì sao lại không thể bao phủ. Thật ra, cô không phải ánh sáng, cô là cái bóng. Ba chữ Giang Ấu Di mới là ánh sáng của cô. Ngày 27 tháng 3 năm ấy, cô đã tự tay vứt bỏ ánh sáng vốn thuộc về mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]