Chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, Chu Hiểu Hiểu cất bút, quay đầu hỏi Nhan Vị: "Vẫn đến sân thể dục sao?"
"Đến." Nhan Vị dọn dẹp sách vở: "Chờ Giang Ấu Di đi cùng nữa."
"Cậu ấy cũng chạy sao?" Chu Hiểu Hiểu bất ngờ, hỏi: "Cậu hẹn với cậu ấy rồi?" Khi nào, sao mình không biết?
Nhan Vị thu dọn xong, đứng lên: "Giữa tiết, lúc ấy cậu ra ngoài."
Một cơn gió thổi thông qua cửa sổ khép nửa vào lớp học, không khí mát lạnh, Nhan Vị lo lắng nhiệt độ tối nay sẽ giảm nên mang theo áo khoác của trường được treo sau ghế.
Giang Ấu Di đóng cửa sổ lại, lấy theo bình nước giữ nhiệt, sau đó ba người cùng đến sân thể dục.
Gió lạnh trên sân thể dục thổi nhẹ đến, từng tốp học sinh cùng nhau đạp trên mặt cỏ trở về ký túc xá, cũng có vài nữ sinh vì giảm béo mà kiên trì chạy đêm tạo ra khung cảnh độc đáo của sân trường về đêm.
Giang Ấu Di tìm một chỗ trống ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Các cậu có thể bắt đầu rồi."
Chu Hiểu Hiểu thắc mắc: "Cậu không chạy sao?" Không chạy thì đến đây làm gì?
"Cậu cứ mặc cậu ấy." Nhan Vị ném áo khoác cho Giang Ấu Di, kéo tay Chu Hiểu Hiểu đi đến đường băng. "Cậu ấy đến xem chúng ta chạy."
"Sao?" Chu Hiểu Hiểu khó hiểu Giang Ấu Di rảnh dữ vậy sao?
Nhưng Nhan Vị không giải thích mà quay đầu nói với Giang Ấu Di: "Cậu lạnh thì mặc áo khoác vào."
Thời tiết lạnh như vậy mà Giang Ấu Di chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-mua-he-cua-em/1163288/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.