Cô ấy túm chặt cánh tay của học sinh Miwa Kasumi như là bắt được khúc gỗ duy nhất trong dòng sông chảy xiết, người lung lay như thể giây tiếp theo là sẽ té ngã xuống đất.
"Gojo Satoru." Mặt mũi cô ấy tràn đầy hoảng hốt, không biết đây là lần thứ mấy cô ấy gọi cái tên này rồi.
Học sinh bị cô túm chặt cũng không kém là bao, dại ra lẩm bẩm theo: "Là Gojo Satoru này."
Chung quanh như có loài virut quấy nhiễu tư duy nào đó đột nhiên bùng nổ, nhóm chú thuật sư thoát khỏi nguy cơ bị tấn công trong hội giao lưu, thay vào đó là hỗn loạn mờ mịt, đầu óc trống không.
Nhưng mà ngọn nguồn gây ra hỗn loạn lại không hề ý thức được.
Dưới những tầm mắt chăm chú của mọi người, Miyazaki Chihiro vẫn thả lỏng ngồi trong lòng chú oán linh đặc cập, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve dòng máu chảy xuống. Mặt mày thiếu niên mặt lạnh lùng vô cùng, cậu đang giận vì lúc trước cô chiến đấu không màng tính mạng, mặc dù vậy cậu vẫn không ngẩng đầu, chỉ có cánh tay vẫn ôm chặt chân cô.
Miyazaki Chihiro đỡ vai cậu, một tay khác vuốt nhúm tóc bị nhuộm đỏ, bàn tay dần rời đi, đốt ngón tay cọ qua khuôn mặt bị chính cô lấm bẩn. Máu đã đọng lại, vết máu khô tạo ra cảm giác gập ghềnh dưới lòng bàn tay, cô kiên nhẫn lột bỏ từng chút, hơi ngẩng đầu, giọng điệu mềm mại như bông.
"Đừng giận tớ mà."
Thiếu niên quét mắt nhìn nhóm người đang khe khẽ nói nhỏ xung quanh, sau đó rời mắt đi khi bọn họ im lặng không dám nói nữa, rõ ràng là cậu đang tỏ vẻ thờ ơ với sự làm nũng của cô.
Miyazaki Chihiro áp má lên má cậu, vòng tay qua cổ ôm lấy cậu, cô vùi đầu vào sợi tóc trắng như sương tuyết, thanh âm nhẹ buồn.
"... Tớ xin lỗi."
Lần này không hề là giọng điệu nhẹ bẫng trôi nổi, cảm xúc phập phồng trôi ra theo từng câu chữ làm thiếu niên nhăn mi lại.
Cậu cử động, không thể ngẩng đầu lên được, nhưng ngay sau đó có một bàn tay duỗi đến trước mắt cậu.
Xương cổ tay của thiếu nữ rất tinh tế, bàn tay mềm mại trắng nõn, chỉ có vết chai mỏng do viết chữ nhiều năm lưu lại, chỉ có vết máu và bụi bặm mà thuật thức xoay ngược không thể tiêu trừ là bằng chứng chứng minh cho bàn tay này đã từng nắm một thanh đao ép một con chú linh đặc cấp vào đường chết.
Mặt mày thiếu niên dãn ra, bàn tay đang che chở sau lưng cô chuyển sang nắm lấy tay cô.
Tuy rằng khi hóa thành chú linh cậu vẫn còn là một thiếu niên mới lớn nhưng tay của cậu đã to hơn tay cô nhiều, có thể nhẹ nhàng ôm trọn bàn tay của cô.
Sắc mặt những nhân sĩ độc thân ở đây đều trở nên kỳ lạ, đặc biệt là học sinh của trường Tokyo, trên mặt họ như viết dòng chữ "muốn nói quá nhiều nhưng bị nghẹn chết". Trong bầu không khi yên tĩnh kỳ quái này, có một người thất thanh kêu lên.
"Này, đây là —" Gakuganji Yoshinobu, hiệu trưởng trường Kyoto vừa mới đuổi tới hiện trường, ông ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm chú oán linh đặc cấp.
Chòm râu của ông ta run rẩy, sửng sốt một hồi mới nói ra lời.
"Utahime! Sao lại thế này!"
Bị điểm danh, Iori Utahime cười khổ: "Tôi cũng không rõ lắm..."
Cô ấy buông Miwa Kasumi ra, lững thững đi đến, nói nhỏ: "Nghe học sinh dự thi báo cáo, chú linh... Gojo kia, là Miyazaki của Tokyo gọi ra."
Gakuganji Yoshinobu tập tức đặt ánh nhìn lên người thiếu nữ đang cúi đầu, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, ông ta nặng nề hỏi.
"Không nhìn lầm?"
"Tôi đã xác nhận lại với tất cả học sinh rồi."
Sắc mặt ông ta thay đổi mấy hồi, sau khi im lặng một lúc, ông ta đằng đằng sát khí nói: "Gọi đám Toudou khống chế Miyazaki Chihiro, nếu cô ta phản kháng..."
Đột nhiên một thanh niên xuất hiện bên cạnh cắt ngang lời ông ta: "... Hiệu trưởng Gakuganji, bí quyết trường thọ chính là đừng lo chuyện bao đồng."
Chú thuật sư mạnh nhất tháo bịt mắt, miệng cười như trong mắt không hề có ý cười, đôi mắt băng lam lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái sau đó cất bước đi thẳng.
"Được rồi, mọi người, hội giao lưu tạm thời bỏ dở, các thầy cô đi họp trước, những người khác có thể tan! Ai bị thương thì đến phòng y tế tìm Shoko, không có việc gì thì về ký túc xá nghỉ ngơi."
Gojo Satoru đi đến giữa sân vỗ tay nói hai ba câu xử lý tình huống, hơi mỉm cười khi đối diện với tầm mắt của Miyazaki Chihiro.
*
Buổi thi đấu đầu tiên của hội giao lưu Tỷ Muội kết thúc qua loa vì bị kẻ địch tấn công.
Bởi vì có Miyazaki Chihiro ở trong sân thi đấu cho nên chú linh đặc cấp xuất hiện cũng không tạo ra thương vong nghiêm trọng, chẳng qua đòn đánh [Tử] cuối cùng kia tuy đánh vỡ "Màn" nhưng lại không hoàn toàn giết được chúng nó; bên kia, Gojo Satoru chặn được một chú linh đặc cấp khác đang lẻn vào nhà kho, nhưng khi chiến đấu, anh bị mất tập trung khi nguyền rủa sư "Geto Suguru" bất ngờ gia nhập, khiến cho đối phương có cơ hội chạy thoát.
Tóm lại lần xâm lấn này cao chuyên không chịu quá nhiều tổn thất, e rằng tổn thất lớn nhất chính là rừng rậm và nhà cửa bị [Tử] phá hư...
Việc giải quyết tốt hậu quả đương nhiên là do giáo viên và giám sát nhọc lòng, vào ban đêm, nhóm học sinh Tokyo được trị liệu xong kéo nhau đi liên hoan ở ký túc xá.
Miyazaki Chihiro cũng được mời, Kugisaki Nobara tới gõ cửa đón cô, cô giật mình lắc đầu từ chối.
"Cảm ơn." Cô nói: "Nhưng mà tớ kén ăn lắm, nếu tham gia có khi lại không thích hợp..."
"Bọn nhớ chuẩn bị siêu nhiều món, chắc chắn có món cậu thích ăn! Đi nhé, coi như cảm ơn cậu cứu bọn Fushiguro." Kugisaki Nobara cười tủm tỉm vươn tay ra.
Có lẽ là hành động của nữ sinh quá tự nhiên, đến khi hồi thần lại, người đã ngồi ở hiện trường liên hoan rồi.
Miyazaki Chihiro thở dài.
"... Quấy rầy."
Đúng là đồ ăn cực kỳ phong phú, nhưng mà: "Lẩu niêu và lẩu kem rốt cuộc là kiểu ăn gì vậy?" Fushiguro Megumi không thể hiểu nổi.
Itadori Yuji nghiêm trang giải thích: "Lẩu niêu thanh đạm lại dinh dưỡng, rất hợp để bệnh nhân ăn cơm, Kugisaki nói vận động cả ngày mệt muốn chết, cho nên muốn ăn đồ lạnh..."
"Loại kết hợp này chỉ làm bệnh tình tăng thêm đi." Thường xuyên cảm thấy tâm mệt vì 'tư tưởng kỳ diệu' của hai người bạn, Fushiguro Megumi nói móc một câu, cậu ấy yên lặng ngồi đến bên cạnh lẩu niên, rất có tự giác của bệnh nhân.
Miyazaki Chihiro nghĩ giây lát sau đó đứng dậy ngồi vào bên cạnh nồi lẩu kem. Thiếu niên duy trì hình thái thực thể cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, khiến những người khác lặng lẽ đánh giá.
Từ buổi chiều đến bây giờ, sự hiếu kỳ trong lòng Kugisaki Nobara đã tích tụ nhiều tới mức sắp nổ tung, cô ấy chủ động nói: "Nhìn kỹ thì thấy cũng không quá giống thầy Gojo nhỉ."
Chú linh có mặt mày thiếu niên vẫn mang theo khí phách bồng bột của tuổi trẻ, nhưng biểu cảm lại lạnh nhạt trống vắng, dù đứng ở bên cạnh Gojo Satoru cũng có thể phân biệt dễ dàng.
Miyazaki Chihiro ngăn cản hành vi lấy tất cả đồ ngọt bỏ vào bát cho cô của cậu, cô chọn một chuỗi quả nho bỏ vào nồi kem. Mặt ngoài trái cây được bọc một lớp sô cô la, cô xoay xiên tre trong ta, nghe các bạn học thăm hỏi lai lịch của chú linh cũng không có vẻ không vui, trái lại còn cười nói.
"Không có gì khó nói cả."
Cô nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm rồi tiếp thức ăn cho mình, lúm đồng tiền bên má càng sâu hơn.
"Là người yêu của tớ. Bởi vì không yên tâm để tớ ở lại một mình cho nên trước khi tử vong, tớ và cậu ấy đã định ra 'trói buộc'."
Hỗn hợp hoa quả và sô cô la bị cô nuốt vào miệng, giọng điệu lại trở nên bình tĩnh hơn. Lẩu niêu sôi lên ùng ục, tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ như hưởng ứng, cô cười khẽ rời tầm mắt.
"Muốn nói từ đầu thì hơi khó, là một câu chuyên khó nghe lại dài dòng... Có cơ hội sẽ kể cho các cậu nghe."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]