Anh trầm mặc một lúc sau đó gật đầu, mười phút sau anh an vị trên sô pha trong nhà tôi.
Đối với biểu hiện của anh tôi cảm thấy bất mãn hơn là vui mừng, rót một cốc nước, lấy ra nhiệt kế cùng thuốc cảm, cả quá trình mặt của tôi luôn cau có. Cuối cùng vẫn không nhịn được oán giận: “Anh cứ như vậy đi theo tôi hả? Vạn nhất tôi là người xấu thì biết làm sao?”
Anh nhìn tôi, trong con ngươi ảm đạm hiện lên nụ cười: “Maria thường xuyên nhắc đến cậu với tôi, cậu là đứa nhỏ tốt.”
Tôi bĩu môi, rất không chấp nhận ngữ khí coi tôi là đứa nhỏ của anh, dù thế nào thì tôi cũng đã 18 tuổi, anh nhiều lắm cũng hơn tôi 5, 6 tuổi thôi, vậy mà chẳng thấy thành thục ở chỗ nào.
Lúc anh đang đo nhiệt độ cơ thể tôi rất muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn không hỏi. Người phương Tây rất đặt nặng chuyện riêng tư, nói sau tình trạng anh như thế này, tôi cũng không hỏi ra miệng được.
Nhìn nhiệt kế, 37 độ 8, không tính nghiêm trọng. Uống thuốc xong anh không nói lời nào, tôi cũng không biết nói gì, phải biết rằng nửa giờ trước chúng tôi căn bản không khác gì hai người xa lạ. Cuối cùng tôi không chịu nổi loại không khí xấu hổ này, hỏi anh: “Cơm chiều ăn ở chỗ tôi được không? Hay là tôi đưa anh về nhà?”
Anh đối với một từ nhà này phản ứng mãnh liệt, cho tôi cảm giác sắp khóc: “Nhà? Tôi không có nhà, có cũng chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-to-tinh-dem-giang-sinh/1897810/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.