Bỗng, có tiếng điện thoại reo lên.
Hạ Kiên bị làm phiền chán ghét liếc nhìn, điện thoại anh ở gần đó không hề sáng, cũng không phải của Tiểu Vân. Anh khó hiểu sững lại, bất giác lần mò tìm nơi âm thanh đang phát ra, tiếng chuông từ trong tủ quần áo vẫn vọng ra từng hồi.
Mẫn Dao đặt bánh kem trên đùi, đôi mắt thất thần nhìn màn hình điện thoại, là Hoàng Mộc Nguyên. Có lẽ anh ta đã nhận ra mình mất thứ gì rồi, cô cười nhạt nhẽo bấm tắt máy. Nhưng nhớ đến ánh mắt anh đêm mưa ấy, nhớ đến vòng tay luôn bảo vệ cô, Mẫn Dao ngập ngừng không biết nên làm sao?
Tại sao cô lại rơi vào con đường mệt mỏi này? Hơi nóng từ lồng ngực trào lên cổ họng, cuối cùng vẫn tắt máy.
Hạ Kiên biết mình không nghe nhầm, từ từ đứng lên, mắt dán chặt vào tủ quần áo. Anh vội vàng kéo khăn che hạ thân mình lại, đi lại bên tủ quần áo, khẽ khàng mở cửa. Anh ngơ ngác nhìn cô, thái dương bỗng đau dữ dội, Mẫn Dao cũng ngưỡng mặt nhìn anh, đôi mắt mờ mịt, ma quái.
Cô không thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Người mà cô yêu, người mà cô luôn chờ đợi, lại không ngừng lợi dụng, chà đạp tình yêu của cô. Mẫn Dao đau đớn đưa tay lau mặt, phát hiện không hề có nước mắt, nhưng tròng mắt cô đau nhói, muốn rỉ máu. Trái tim của cô chết dần, chết mòn, bả vai dần thôi run rẩy, cứng đờ…
Hạ Kiên đứng chặn trước cửa che bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142445/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.