Nửa đêm trời lại mưa thêm một trận, Mẫn Dao tỉnh lại trong nỗi bất an khó lý giải, trong phòng trọ vô cùng yên tĩnh Hoàng Mộc Nguyên đã ngủ say, không chút phòng bị. Khoảng cách của hai người rất gần, cô nằm gọn trong lòng người đàn ông này, để anh ôm thật chặt, chỉ cần cử động nhẹ cái trán của cô sẽ chạm vào chóp mũi anh…
Quá yên tĩnh, chỉ có hơi thở anh nhẹ nhàng đều đặn vang lên.
Tư thế gắn bó này càng làm cho nghi hoặc trong cô dấy lên nhiều hơn, hai người là quan hệ gì? Trong khoảnh khắc cô như cảm nhận được cảm giác anh đi vào trong cơ thể cô, đầu óc dần trống rỗng. Từng hình ảnh vụng trộm thần bí hiện ra, những lúc như thế cô có cảm thấy tội lỗi? Mẫn Dao tự cười chính mình, ngực đau nhói.
Tâm tư bị quấy nhiễu nhàu nát, cào xé, nỗi sợ phức tạp ngày càng trào lên, không hiểu vì sao mình lại khóc. Nhớ đến anh từng hỏi mình có từng rung động với Tường Lâm không, nỗi lòng của cô âm ỉ thổn thức, không dám cử động lau nước mắt. Chỉ trong khoảnh khắc này, ở cạnh anh, cô khóc không có bất cứ lý do nào. Không phải diễn kịch, không tỏ ra yếu mềm cầu xin sự xót thương…
Người như anh vĩnh viễn không thể hiểu nỗi cô, nước mắt là công cụ, đeo vô số tấm mặt nạ che giấu cảm xúc. Nhiều đến mức nhiều lúc cô không hiểu sao mình lại thất thần, lộ ra những xúc cảm không có. Cô sợ, sợ ngày nào đó tâm tư rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142440/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.