Mẫn Dao đợi trong quán đã hơn một tiếng, thầm nghĩ cô nàng thư ký này có hách dịch cũng không cần làm khó một người nhỏ bé như cô.
Đang định gọi điện hối thúc đối phương, điện thoại của cô có người gọi đến. Vừa nghe bên kia nói mặt cô đã trắng bệch, áo khoác mặc lệch, vội vã cầm túi xách chạy ra ngoài. Khi đến nơi quanh bến cảng đã lấp kín người, nhìn đèn xe cảnh sát lẫn xe cứu thương nhấp nháy, tim cô đập thình thịch. Cô hoảng hốt kéo tay một người cảnh sát giao thông, nói: "Tôi là Lăng Mẫn Dao, anh ấy… anh ấy đâu rồi."
"Xe chuyển hàng mất tay lái lao khỏi cảng, người vẫn chưa tìm thấy."
Mẫn Dao cuống cuồng nắm lấy người cảnh sát kia hỏi tới tấp: "Sao chứ, sao lại chưa tìm thấy…" Cô gần như không thở nổi: "Anh ấy bơi rất giỏi, chắc không sao đâu, không sao phải không?"
Cô nhắm mắt cố kìm nén sợ hãi, cô phải bình tĩnh, lúc này hoang mang chỉ làm mọi việc thêm rối mà thôi. Lăng Mẫn Dao, chỉ mấy năm sống an nhàn yên ổn mày đã trở nên vô dụng thế sao? Cô liên tục lắc đầu nghẹn ngào nhìn về phía sông lớn.
Cảnh sát giao thông nhìn cô an ủi vài câu, đưa cô đi điền thông tin. Lăng Mẫn Dao sốt ruột đến người muốn xoắn lại, điện vội vàng rồi dõi mắt ra nhóm người tìm kiếm. Gió sông thổi rất lạnh, thổi đến cô đứng không vững. Ánh đèn trên cảng lẫn ánh sáng tìm kiếm soi dưới mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142423/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.