Ánh đèn mờ nhạt hắt ra, Mẫn Dao đứng trước cổng bệnh viện chờ Tường Lâm đến đón. Hôm nay cô xuất viện, anh đi đón Bình An xong sẽ sang đón cô, hai người còn bàn tính tìm một quán đồ hấp nào đó ăn một bữa.
Nghe anh nói như vậy cô có cảm tưởng mình có thể tự do đi lại, không cần phải vất vả trốn tránh nữa. Hoàng Mộc Nguyên đã biến mất, anh đã từ bỏ ý định trả thù rồi sao? Anh đã tìm đến rồi liệu Hoàng Cảnh Lương có phát hiện ra cô không? Mẫn Dao che giấu vô vàn suy nghĩ sợ hãi, không dám thổ lộ cùng ai.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt hắt ánh sáng mềm mỏng, cô ngây ngốc đứng một hồi mới phát hiện trời đang mưa lất phất, trong lòng dấy lên cảm giác thương tâm. Một đêm mưa lạnh giá như thế, cô phải đi đâu về đâu đây? Quay vào trong bệnh viện ư? Ở đó có phải là một nơi ấm áp cô mong muốn?
Mẫn Dao rùng mình tìm nơi nép vào, mái hiên hay một góc trạm xe gần đó cũng được, nếu quay vào bệnh viện cái bầu không khí âm u giữa đêm khuya khiến cô không chịu nổi.
Dưới màn mưa như khói như sương, ngày cũ lạnh băng ùa về trong tâm trí. Mẫn Dao cười với chính mình, sao phải cố chấp như thế, đâu phải rời khỏi bệnh viện là cô không sống trong mịt mù?
Mưa ngày càng lớn, nước mưa rơi trên đỉnh đầu chảy xuống má. Một đôi mắt đang xuyên qua màn mưa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142418/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.