"Cô không lên tiếng thì tôi lấy đó nhé" Anh ta không màn bộ dạng mất hồn của Mẫn Dao, nháy mắt với cô: "Cảm ơn nhé em gái xinh đẹp."
Người kia không nói gì cầm túi rau rời đi, Mẫn Dao vẫn đứng ngây ngốc. Anh ta không đến tìm mình, là do cô sợ bóng sợ gió nên nhìn lầm?
Hoặc có thể anh ta không nhận ra mình, có thể lắm chứ, mình đã thay đổi quá nhiều, cả tên họ lẫn thân phận, trốn đến nơi xa xôi này kia mà. Đầu óc cô trống rỗng rời vô thức đi khỏi siêu thị, quên cả tính tiền, bảo vệ phải giữ cô lại đưa tay hướng về phía quầy thanh toán cô mới hồi tỉnh.
Mẫn Dao xách đồ đạc rời khỏi trong hoang mang. Lúc cô trở về nhà vừa tra chìa khoá, từ khe cửa đã rơi ra vật gì đó. Nhà trọ này cũ nát không biết lại rơi ra gì nữa, khi nhìn xuống cô kinh hãi hét ầm lên.
"Dao Dao, em sao thế?" Cô hàng xóm trùm khăn lau tóc ướt ngó từ cửa sổ ra nhìn cô đầy nghi hoặc: " Cửa lại hỏng à? Chủ trọ mà biết được lại tốn thêm một mớ tiền."
Cô dựa lưng tường hít thở một hồi, cười gượng: "Không có, em trượt chân suýt ngã thôi."
Thứ rơi ra khỏi khe cửa là một tấm ảnh cũ mà cô và Hoàng Mộc Nguyên đã chụp cùng nhau. Cô mở to mắt nhìn vội vã nhặt lên, chạy vào trong nhà, nỗi sợ không thể khơi thông. Đây là người khiến cô mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142409/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.