Mưa đổ ngày càng lớn Hoàng Mộc Nguyên ngồi trên xe, đất trời chìm trong màn sương mỏng xám xịt. So với bên ngoài mưa nặng hạt, trời âm u như nặng chì, trong xe vô cùng ấm áp, bác tài mở một bài hát xưa nghe rất hoài niệm.
Thật trùng hợp, hôm đó cô cũng hát bài này.
Đêm đó Hoàng Mộc Nguyên nhớ mãi không ra, chỉ thấy nó cũ đến vắt ra nước ố vàng. Đường quá nhiều xe cộ chạy vội vã, tâm trạng anh không vui, bất giác nhìn ra phía sau lưng.
Hứa Song Nghi vẫn đang đuổi theo.
Mưa thấm ướt quần áo và tóc, giữa màn mưa xám nhạt anh thấy đôi mắt cô kinh hãi mở to, cố gắng lách qua dòng xe đông đúc chạy theo xe anh.
Tiếng còi xe bóp ing ỏi.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa nhưng không gì ngăn cách được nỗi đau trong cô, nó ùa ạt xâm chiếm lấy anh. Đột nhiên anh nghĩ nếu không gặp gỡ sẽ không ghi nhớ, hai người thật sự có duyên? Trong quán bar nhiều người thay nhau lên hát, vậy mà anh chỉ nhớ mỗi cô.
Cơn mưa đã ngớt, hạt mưa nhỏ bé lặng lẽ rơi xuống, cô như một con chim nhỏ lông xám ngấm mưa dần yếu ớt, chẳng vỗ cánh nổi vẫn cố đi khập khiễng. Cả người cô như không có sinh khí nào, liên tục cúi đầu xin lỗi xe lưu thông trên đường, tóc ướt nhẹp dính vào mặt.
Mưa như rơi vào làm mắt anh đau nhói, Hoàng Mộc Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thu-toi-ngot-ngao/3142402/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.