Nhìn thấy sắc mặt khó ở của Cố Tử Phong, Trần Y Y cũng không dám nói dối, miệng lẩm bẩm.
"Xin lỗi, tôi.... chỉ là muốn về một mình."
"Sợ tôi?"
Im lặng một lúc, Cổ Tử Phong mới lên tiếng.
"Sợ tôi, nhưng lại làm trái ý tôi? "
"Bỏ về không nói lời nào?"
' Đây rõ ràng không phải sợ, mà là em cố ý chọc điên tôi."
Nói xong, Cố Tử Phong xoay người ra khỏi phòng.
Từ lúc được bế lên giường, cô vẫn luôn cúi đầu vẫn là không biết sắc mặt Cố Tử Phong như thế nào, tuy vậy tiếng "Ầm" được phát ra từ cánh cửa bị đóng mạnh đã thể hiện đủ thái độ tức giận lúc này của Cố Thử Phong.
Hôm sau.
Tối qua, Trần Y Y mang tâm trạng áy náy, đến tận nữa đêm mới có thể vào giấc, ấy vậy mà sáng nay chưa gì đã bị gọi dậy lúc 11 giờ trưa, cô chưa ngủ đủ đương nhiên bị quấy rầy giấc ngủ liền tức giận mà nhíu mày, đạp chăn.
Vốn mắt chưa mở nổi vì chưa tỉnh ngủ, giờ đột nhiên ngồi bật dậy, mắt mở to vì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
" Vẫn chưa chịu dậy?".
Sự việc chính là, thường ngày Trần Y Y đều dậy đúng giờ ăn sáng là lúc 8h, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy cô dậy, bác quản gia lên lầu gõ cửa phòng gọi cô mấy lần đều không nghe tiếng phản hồi, liền không gọi nữa cũng không dám vào, chỉ có thể gọi cho Cố Tử Phong.
Đến trưa, khi kết thúc cuộc họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thoat-kho-di/3688189/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.