Cầm lấy viên thuốc màu đỏ cho vào miệng, sau đó Cố Tử Phong điềm tĩnh dựa lưng vào thành giường nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô.
" Ngài không thấy đắng à?"
Không nhận được câu trả lời từ người này, thay vì im lặng và tự hiểu, cô lại hỏi thêm.
" Không đắng thật sao? "
Cố Tử Phong tiếp tục nhìn ngắm gương mặt ngốc nghếch này, rõ ràng thường ngày lúc làm việc thông minh, sáng suốt vô cùng, vậy mà những lúc không công việc, không áp lực ngược lại, cô ấy trở nên ngốc nghếch đến đáng yêu.
" Khụ …khụ…khụ …"
Cơn ho kéo đến bất ngờ làm Cố Tử Phong nhớ ra, bệnh cảm “có thể lây”.
Do suy nghỉ không chu toàn, lại bỏ quên điểm quan trọng như vậy, anh nhắm nghiền đôi mắt, gắt gao cau mày, tự trách bản thân.
" Cô về phòng đi."
Nhìn thấy biểu cảm khó chịu trên mặt Cố Tử Phong, Trần Y Y cho rằng anh ta lại không khoẻ, cô liền không thể nhắc chân bước đi dù cho đã bị đuổi.
Thấy cô đứng bất động tại chỗ không nói, cũng không đi, Cố Tử Phong nhíu mày, nói thêm một câu.
" Đi đi, tôi buồn ngủ rồi "
Lần nữa Trần Y Y nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Cố Tử Phong, cô lại lần nữa cho rằng anh là vì không muốn phô bày bộ dạng bệnh tật, yếu đuối trước mặt người khác nên đang gắng sức chịu đựng, giờ mệt rồi không chịu nổi nữa, nên muốn đuổi cô.
Chớp chớp đôi mắt nhìn Cố Tử Phong đang nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thoat-kho-di/2668376/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.