Đêm nay rất dài, thời gian dường như bị đình trệ, chậm chạp không chịu bình minh.
Vào thời điểm tối nhất, Isar trở lại.
Hàng rào được thắp sáng.
Những người bị thương của viện tạm thời được đặt trong căn cứ, và mọi người không ngừng đi qua lại giữa viện và căn cứ.
Isar khoác tóc bạc, tr4n trụi xuất hiện bên ngoài đám đông, tiện tay kéo một miếng vải ai phơi tr3n dây thừng vây quanh bên hông. Nhìn thấy Á Ma Chủng sợ hãi này trở về, mọi người chỉ im lặng trong chớp mắt, không để ý đến những thứ khác, rất nhanh lại một lần nữa lao vào bận rộn, trong hàng rào một mảnh ồn ào.
Isar đầu tiên tìm kiếm, chính là thân ảnh duy nhất hắn để ý, dựa vào cảm giác khí tức.
Hắn dễ dàng bắt được hơi thở của Tuyết Hiến, nhìn không chớp mà đi tới.
Tuyết Hiến đang nói chuyện với giáo sư Đồ cùng với một người mặc trang phục sĩ quan, tr3n người giống như sợ lạnh quấn một tấm chăn mỏng, bả vai gầy gò của thiếu niên dưới chăn có đường viền lồi lõm rõ ràng.
Hắn cũng cảm thấy Isar, quay đầu lại và tìm thấy con rồng của mình một cách chính xác trong đám đông.
Tách ra không quá một giờ, ánh mắt hai người giằng co, trong mắt hai người tựa hồ chỉ có đối phương, đợi Isal đến gần, Tuyết Hiến liền muốn lấy thảm mỏng đưa cho Isar, đây vốn là hắn chuẩn bị cho Isar.
"Khoác lên người." Isar đã ngăn hắn lại.
"Ừm." Tuyết Hiến không kiên trì, trong gió mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-thi-tham-cua-ac-long/2568211/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.