Chúng tôi chặn một chiếc taxi lại rồixin phép mẹ kế. Cũng may là hôm sau không phải đi học nên mẹ kế nhanh chóng gậtđầu đồng ý. Xe chạy mất mười lăm phút thì Kì Ngôn trầm tư suốt ngần ấy thờigian. Hành vi “bất bình thường” của anh ấy khiến cho tôi đứng ngồi không yên.Đôi mắt của Kì Ngôn cứ dán chặt bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của anh lúc ẩn lúchiện dưới ánh đèn mờ mờ từ bên ngoài hắt vào.
Anh ấy đang lo lắng điều gì nhỉ? Rốtcuộc có chuyện gì khiến cho Kì Ngôn lo lắng đến vậy?
Khi đến nơi tổ chức sinh nhật cho HạĐóa Tuyết, cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao anh ấy lại lo lắngsuốt những ngày gần đây.
Đó là một bữa tiệc lớn, được tổ chứcrất hoành tráng. Bố của Hạ Đóa Tuyết đã xây cho con gái một khu giải trí cỡnhỏ. Khu giải trí cỡ nhỏ này hôm nay rực rỡ ánh đèn, đẹp như trong những câuchuyện cổ tích.
Hạ Đóa Tuyết điệu đà bước đến, trêntay cầm một đĩa bánh gato đưa ra trước mặt Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, cuối cùng anhcũng đến! Lúc buổi chiều em có đến xem anh thi đấu nhưng không thấy anh đâucả!- rồi đột nhiên nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Kì Ngôn, Hạ Đóa Tuyết kinh ngạcchỉ tay vào tôi rồi hỏi: -Sao hai người lại cùng đến thế này?
Tôi ngập ngừng định nói là chúng tôitình cờ gặp nhau ở trên đường.
Đột nhiên, một người mặc áo lông màuvàng xuất hiện trước mặt tôi, ôm chầm lấy Kì Ngôn và reo lên vui mừng: -KìNgôn! Em nhớ anh quá đi mất!
Hành động này sao mà quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40546/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.