PHẦN 1. ƯỚC NGUYỆNDƯỚI BÓNG CÂY
_ La Tiểu Mạt , lần gặp đầu tiên
CHƯƠNG1
Gió nhẹ thổi qua, những cây cỏ khẽlay động. Chiếc xe khách đã chạy suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến huyện Thụ Thủy.
Màn đêm đã bao trùm không gian.
Cả thành phố chìm trong bóng tối. Tôimở to mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe: mặt hồ tĩnh lặng, những cây to im lìmtrong bóng tối… một cảm giác u uất đến khó tả.
Đêm ấy chính là lần đầu tiên tôi gặpKì Nặc. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến một câu nói: Đời người nơi đâu không thể gặpmặt? Anh ấy đứng bên cạnh huyện trưởng, tay xách một cái lồng đèn, mặc mộtchiếc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu đen. Tôi từ trên xe bước xuống, hai taynhét vào túi áo. Anh ấy nhìn thấy tôi liền khẽ mỉm cười. Tôi không đáp lại nụcười ấy, chỉ cúi đầu đi theo sau mẹ kế.
Người đến đón chúng tôi là huyệntrưởng của huyện Thụ Thủy. Ông mặc một chiếc áo dài màu đen, trông chẳng khácgì với những ông đồ dạy chữ thời xưa, đầu tóc chải bóng mượt, óng ả dưới ánhtrăng sáng. Nhìn huyện trưởng có vẻ đang suy sụp, toàn thân nồng nặc mùi rượu,khi cười để lộ ra chiếc răng vàng chóe.
Mẹ kế nói: -Sao lại tối thế này?Chẳng có đèn đóm gì hết cả!
Huyện trưởng cười đáp: -Cơ sở phátđiện của huyện Thụ Thủy không ổn định, thường xuyên bị mất điện. Nhưng mà khôngsao, thắp cái đèn này lên là được ngay, có tối đến đâu cũng mò được đường vàohuyện!
Bố nói: -Thôi được rồi, chúng ta đithôi! Huyện Thụ Thủy quanh năm đều như vậy mà- Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/40531/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.