Trước cánh cửa căn hộ của mình, Hiểu Vương đứng trầm ngâm hồi lâu, thái độ ngần ngừ không đành lòng mở cửa, cánh tay đưa ra rồi lại dừng ở giữa chừng, một lần lại một lần, toàn thân vest đen lãnh đạm cứ đứng trầm mặc như vậy.
5 phút sau, anh mím môi, rốt cuộc cũng quyết tuyệt bước vào, nghĩ rằng sẽ đem chính mình ra giải thích với cô. Vào nhà, cả không gian tối om không chút ánh đèn, anh đành bật điện sáng lên. Phòng khách trống không, cũng không thấy Bánh Bao Hấp. Hiểu Vương đi qua gian bếp, không thấy bóng dáng quen thuộc kia ở đâu, bình thường giờ này cô sẽ ngay ngắn ngồi đợi anh trở về cùng ăn cơm tối kia mà. Anh lại rảo bước, trực tiếp tiến vào phòng ngủ của hai người. Giường ngủ kia trống trải, phẳng phiu. Có gì đó bắt đầu nhói lên trong lồng ngực, anh lao tới mở tung cánh tủ, bên trong chỉ còn quần áo của chính mình. Đáy mắt đen tuyền càng thêm thẫm lại, cử chỉ gấp gáp, anh đảo mắt tìm kiếm đồ đạc, vật dụng của cô trong phòng. Đúng như thế, đều đã biến mất.
– Chết tiệt!.
Anh vò đầu, đập mạnh tay lên mặt bàn cạnh đó. Tia mắt chạm tới một tờ giấy nhỏ nằm im lìm được kẹp dưới chân chiếc đèn ngủ. Anh như chết lặng, vươn tay ra với lấy tấm giấy cầm lên. Khuôn mặt tối sầm cố gắng giữ mình bình tĩnh đi lại ngồi xuống giường và đọc nó.
” Hiểu Vương.
Rất buồn khi đầu thư lại nói xin lỗi với anh.
Em xin lỗi!.
Chuyện của chúng ta không thành phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-ton-chi-giao-lo/4572206/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.