– Xin buôn tha cho tôi… Tôi xin cô…
– Tha ư?. Huyền Trúc ơi là Huyền Trúc, chị ban đầu còn nhớ mình đã từng nói những gì hay không?. Khi ấy bản thân chị đã gật đầu, vậy mà bây giờ lại muốn rút lui như con rùa rụt cổ thế này sao?. Thật đáng thương thay…
– Tôi xin cô!. Chẳng phải trước khi rời đi tôi đã quyết định dừng lại, tại sao cô còn bám theo tôi tới tận bây giờ???. Thật ra, là cô muốn gì?.
Huyền Trúc ngồi xụi lơ trước mặt Bảo Bình đang một thân tà mị đứng chắn phía trước. Khung cảnh này…
Huyền Trúc lia đôi mắt trống rỗng lướt qua một lượt khung cảnh xung quanh mình, lát sau trên gương mặt xuất hiện hoảng hốt lẫn kinh sợ. Chính là ngôi nhà tràn đầy thứ mùi vị và sắc màu hắc ám của mẹ con Bảo Bình.
– Sao thế?. Trở về đây chị không vui ư?. Đến bên người đàn ông ấy lập tức quên mất luôn sự đau khổ hắn đã tạo cho rồi hay sao?.
– Đừng nói nữa!. Xin cô buông tha tôi đi!. Tôi đã nói rõ ràng trước khi tôi rời mẹ con cô. Đừng viện cớ lợi dụng tôi phục vụ cho lợi ích cá nhân của cô!.
– Nếu thế thì sao?. Chị làm gì được tôi… Nên nhớ, giờ tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ một chút nữa thôi… tôi sẽ chẳng còn phải lệ thuộc vào tấm thân mềm yếu như cọng bún của chị nữa!. Ha…ha…ha…! – Cô… từ khi nào… đã trở thành ra thế này?. Thật khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ…
Huyền Trúc giương đôi mắt trong veo lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-ton-chi-giao-lo/4572195/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.