Reng…reng….reng…
Vương giật mình mở mắt với tay lấy chiếc điện thoại ở đuôi giường.
– A lô, em nghe!.
– Ừ!. Vương à!. Tình hình bố cậu thế nào rồi?.
– Bố em đỡ hơn rồi anh ạ!. Em định ngày mai sẽ trở lên.
– Ừ!. Tôi hiểu hoàn cảnh nhà cậu nhưng team đang bị dồn deadline ghê quá!. Cậu bé mới điều sang thay thế cậu còn non, làm việc chậm lắm.
– Vậy ạ?. Em xem tình hình thế nào tối em gọi anh sau nhé!.
– Ừm!. Có gì thì báo tôi.
– Vâng!. Em chào anh.
Vương ngắt máy, anh trưởng team gọi đích thân như thế này thì tình hình có vẻ căng. Nhưng anh cũng chưa chắc ngày mai có thể lên thành phố được vì tình trạng sức khoẻ của bố anh chưa có tiến triển gì đáng kể. Vương ngả lưng, lại nằm phịch ra giường, đan tay sau đầu suy nghĩ.
Nhớ lại bữa ăn giữa hai gia đình tối hôm qua, anh cũng tự đoán được thiện cảm cô gái và bố mẹ của cô ta dành cho mình. Con gái, nếu không cực tâm nảy sinh tình cảm thì chẳng đời nào tự nguyện đem mình tới dự bữa cơm do người lớn sắp đặt. Anh cũng không có ác cảm gì với cô bé, nhưng tình cảm nảy sinh đặc biệt thì cũng không. Nhìn ánh mắt tràn ngập lưu tình của cô ấy dành cho mình trong bữa ăn, Vương cảm thấy áy náy trong lòng, khó xử vì thế tăng thêm gấp bội. Giống như tự nhiên đem mình gieo vào một cái đầm lầy mà càng vùng vẫy thì càng chìm sâu xuống. Vương chép miệng nhổm dậy bước ra khỏi giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-the-ton-chi-giao-lo/4572188/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.