Một lúc lâu sau Vương Cao Chiêm mới lên tiếng.
Cổ họng ông ấy như có thứ gì đó kẹt bên trong, giọng nói vô cùng khàn, trầm thấp. Chỉ có bốn chữ nhưng khó khăn lắm ông ấy mới nói ra được: “Cô có ý gì?”
“Hàn Tùng Sơn chết rồi, bác biết không?” Hà Xuyên Châu nói: “Vương Tập Phi từng tới hiện trường vụ án, lúc hơn một giờ đêm. Hiện tại cảnh sát đang liệt cậu ấy vào danh sách kẻ tình nghi. Có thể cậu ấy tưởng hung thủ là bác nên chủ động thừa nhận mình đã giết người, giờ cậu ấy mất tích rồi.”
Vương Cao Chiêm vô thức bấu ngón tay mình, trên ngón tay có vết sẹo xuất hiện trong lúc làm việc hai ngày nay. Chúng vẫn chưa đóng vảy, bị ông gãi một cái, máu lại ứa ra.
Tâm hồn ông đã phiêu bạt nơi khác, chút sức sống còn sót lại như ngọn lửa le lói trước lúc tàn, hơi động đậy một cái là có thể vụt tắt. Ông lặp lại: “Cô có ý gì?”
“Vương Tập Phi đột nhiên xuất hiện ở hiện trường vụ án, có nhân chứng nhìn thấy cậu ấy, địa điểm là khu dân cư gần đường cao tốc phía Nam. Cậu ấy nói mình đã giết người.” Hà Xuyên Châu cố gắng bình tĩnh kể lại cho ông ấy nghe: “Cậu ấy đã mắc bệnh, không muốn tiếp nhận điều trị. Cháu mong có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
Vương Cao Chiêm thẫn thờ, rõ ràng chỉ có mấy câu đơn giản nhưng ông lại không thể hiểu nỗi ẩn ý trong đó, chậm rãi nói: “Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330561/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.