Hà Xuyên Châu quay về nhà, gọi cho Vương Tập Phi mấy cuộc nhưng đều nghe thấy âm báo thuê bao. Cô lại gọi cho Châu Thác Hàng, đối phương cũng không nghe máy.
Mãi cho tới khoảng chín giờ, Châu Thác Hàng rời khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cô thì gọi lại ngay.
Hai người đồng thanh nói.
“Tập Phi đâu?”
“Anh không sao.”
Tiếp đó là sự tĩnh lặng như tờ.
Hà Xuyên Châu hoàn hồn, lên tiếng trước: “Em biết anh không sao.”
Châu Thác Hàng chậm rãi đáp: “Ồ.”
Hôm nay Hà Xuyên Châu nghe thấy chữ “ồ” quá nhiều lần, lần đầu tiên cô nhận thấy cảm xúc ẩn giấu trong chữ này lại phong phú tới vậy.
Cô còn chưa nghiền ngẫm xong, Châu Thác Hàng đã nói: “Sáng nay cậu ấy nói tới đón em. Sao thế?”
Hà Xuyên Châu: “Cậu ấy đi rồi, để lại thẻ ngân hàng cho em. Cậu ấy đi gấp quá, em cảm thấy không đúng lắm.”
Giọng điệu Châu Thác Hàng trở nên nghiêm túc: “Em đợi anh chút.”
Anh tắt máy, mấy phút sau lại gọi lại.
“Không nghe máy.” Châu Thác Hàng nói: “Hay là đi tìm bố cậu ấy rồi?”
Hà Xuyên Châu cũng không muốn lây nhiễm cảm giác sợ hãi lúc này, biết đâu Vương Tập Phi chỉ tạm thời mất liên lạc thì sao. Cô bình tĩnh lại, ôn hòa đáp: “Có thể lắm, ngày mai em đi tìm chú Vương hỏi xem.”
“Anh đi cùng em.” Chắc Châu Thác Hàng đang đứng bên đường, vì cô nghe thấy có tiếng gió. Anh hỏi tiếp: “Mấy giờ?”
Bố Vương Tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330549/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.