Sự im lặng này kéo dài bằng thời gian phát một bài hát. 
Nửa đêm chở người khác nhưng họ lại không lên tiếng, Trần Úy Nhiên rất đau lòng trước hành động không biết phép tắc này của hai người. Anh ấy tắt đài, không nhịn được hỏi: “Hai người có thể nói gì được không? Hai người biết tài xế rất thích nói chuyện không? Tôn trọng tôi tí đi, cảm ơn hai người rất rất nhiều.” 
Không cần nghiên cứu cũng biết đây là sự thật. 
Hà Xuyên Châu quan tâm hỏi: “Tay anh sao rồi?” 
“Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, ngày mai đi chụp kiểm tra lại là được.” Nói tới đây, Trần Úy Nhiên không khỏi kích động, mắt liếc ra sau, đáng tiếc do tầm nhìn có giới hạn nên anh ấy không thể khiến Châu Thác Hàng nhìn thấy sự tức giận của mình. Anh ấy nghiêm túc hỏi: “Anh hai à, cậu tha cho tôi tí đi. Cậu cố tình đấy hả? Hay là không nỡ rời xa người tài xế này?” 
Trước đó Hà Xuyên Châu còn trêu chọc tay phải của Châu Thác Hàng quá đen đủi, không ngờ mồm miệng lại linh thiêng thế, tay vừa khỏi được mấy ngày đã bị thương tiếp. 
Cô không dám nói ra lời như vậy nữa, sợ ứng nghiệm thêm. 
Dưới sự ảnh hưởng của anh Hoàng, mặc dù người trong đội hình sự của họ vẫn giữ niềm tin, lập trường vững chắc với khoa học, nhưng thi thoảng họ vẫn sẽ cho rằng những lời không may mắn có thể sẽ linh nghiệm, đặt chân vào đồn là phải nói những điều may mắn. 
Châu Thác Hàng dùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330533/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.