Châu Thác Hàng mở miệng, vẻ mặt phức tạp. Trong sự thay đổi ngắn ngủi ấy hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi của anh. 
Nhưng lần nào anh muốn kéo Hà Xuyên Châu ra, cô cũng luôn tỉnh táo hơn anh nghĩ, đồng thời lời nói cũng sắc bén hơn. 
Có lẽ ánh mắt lạnh nhạt của đối phương quá tuyệt tình, cũng có thể vì sợ phải nghe thấy lời chế giễu vô tình của cô, cuối cùng anh vẫn nuốt lời định nói xuống. 
Anh mím môi, nhanh chóng đổi vẻ mặt nặng trĩu tâm tư thành gương mặt bình thản, giả vờ không quan tâm, hỏi: “Sau khi gặp mặt hình như tôi chưa hỏi cô bây giờ sống có tốt không nhỉ?” 
Hà Xuyên Châu nhìn thấy sự ngập ngừng của anh, trái tim cô chợt cảm thấy tổn thương, cô thu bớt sự lạnh lùng lại, thấp giọng nói: “Tôi sống rất ổn.” 
Đây chính là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ. 
Hai người đều có sự cố chấp của bản thân, ở giữa còn có vách ngăn do hoàn cảnh sống khác biệt suốt mười năm tạo ra. 
Cho dù là lần đầu, lần hai hay lần tiếp xúc này, họ đều vì một vài lý do đặc biệt mà chia tay không vui vẻ. 
Bạn bè tốt lâu ngày gặp lại không giống như những gì trong truyện nói, nhìn nhau cười một cái là có thể tâm đầu ý hợp. Sự xa lạ, hoang mang của hai bên đã đè nén cảm xúc của họ, xung quanh chỉ có vết sẹo cũ không dám nhắc tới, sự thăm dò một cách dè dặt, tất cả đều kéo dài khoảng cách giữa hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-re/3330526/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.