Ngoài trời mưa xối xả, từng hạt từng hạt mưa dày nặng rơi xuống không ngừng.
Thỉnh thoảng bầu trời ẩn mình một con lôi long chạy qua đem thắp sáng quang cảnh, làm cho màn đêm thêm phần đáng sợ.
Miếu hoang bên ngoài, thiếu nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra, ánh mắt câu mị nhìn xem Thạch Nham nói: -" Công tử, thiếp thân thật đáng thương, cả nhà bốn miệng người đều bị sơn tặc sát hại, chỉ còn mình ta may mắn chạy thoát, một đường trốn tránh sơn tặc truy đuổi tới đây.
Khi đi ngang qua nơi này thì bất ngờ gặp trời mưa, bất quá phát hiện bên trong có người, thiếp thân không dám tiến vào, chỉ xin ở bên ngoài trú mưa một đêm. "
Thiếu nữ nói chuyện không dài, cố sự không tính đặc sắc, nhưng mỗi một lời nói dường như ẩn chứa vô hạn mị hoặc khiến cho vốn cảnh giác Thạch Nham ánh mắt đột nhiên dại ra.
-" Cô nương cứ an tâm tiến vào, bên trong đều là ta sư huynh đệ, bọn hắn đều là người tốt, sẽ không làm hại cô nương. " Thạch Nham ngữ điệu thay đổi, nhẹ nhàng đối với thiếu nữ nói, cái gì cảnh giác sớm đã biến mất không còn.
-" Không tốt lắm đâu… "
-" Không sao, chúng ta đều là danh môn chính phái, cô nương tiến vào trú trân, ngày mai chúng ta sẽ hộ tống cô nương đi ra nơi này. "
-" Vậy thiếp thân đa tạ công tử. " Thiếu nữ suy nghĩ một hồi mở miệng ngại ngùng nói.
Sau đó Thạch Nham liền dẫn nàng tiến vào miếu hoang, bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-quan/397688/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.