Một bên, Bát Cực Linh Hầu so với Dương Tuấn còn ung dung.
Dựa vào thân pháp siêu tuyệt, ba con hắc giáp khôi lỗi bị đùa nghịch đến xoay vòng, ngay cả nó sợi lông đều khó chạm vào.
Lần đầu phát hiện ra động phủ, Bát Cực Linh hầu vốn định độc chiếm tất cả bên trong vật phẩm.
Nào ngờ vừa phá xong mê trận tiến vào thì lại gặp phải đám này Hắc Giáp khôi lỗi.
Tự tin bản thân tốc độ, Bát Cực Linh hầu vốn không để bọn chúng vào mắt, thế nhưng để nó kinh ngạc là đám này khôi lỗi còn biết kết trận.
Hơn nữa còn không phải là một cái bình thường pháp trận mà chính là khốn địa pháp bán trận một loại.
Lúc đó may mắn nó chạy nhanh, nếu không sợ rằng đã bị bắt lại!
Mặc dù trở ra nhưng Bát Cực Linh hầu vẫn đối với đồ đạc bên trong nhớ thương không thôi, không bỏ được nó đành tính kế rủ theo Dương Tuấn đến.
Chỉ cần đem bọn chúng phân tán không kết được trận pháp, đồ vật bên trong chẳng phải là vật trong túi!
Để cho Dương Tuấn một bên lôi kéo hai con Hắc Giáp Khôi lỗi, Bát Cực Linh hầu xảo quyệt một bên vừa đánh vừa chạy vào sơn động bên trong, mà khôi lỗi loại này không có trí tuệ máy móc, gặp phải địch nhân rút lui, nó không chút do dự lập tức đuổi theo.
-" Chết tiệt, con khỉ này định độc chiếm đồ vật! "
Nhìn xem Bát Cực Linh hầu thân ảnh nhanh chóng biến mất, Dương Tuấn không nhịn được mắng.
Hắn không phải người ngu, chỉ vừa nhìn Bát Cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-quan/397631/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.