Thu dọn hành lý xong, anh em nhà họ Thạch cùng Hàn Trác Vũ tạm biệt huyện Phương Trung. Hai anh em cùng sĩ quan phụ tá đi một xe, Hàn Trác Vũ tuy rất không tình nguyện, nhưng bé con dính chặt lấy đùi cậu, không cách nào gỡ ra được, cuối cùng cậu không thể không ngồi cùng xe với Lôi Đình.
Tiến vào trong không gian xe chật hẹp, Lôi Sâm, chính là bé con, bắt đầu run lên, thông báo tít tít tít của hệ thống vang lên liên tục.
“Tiểu Sâm làm sao vậy? Lạnh à?” Lôi Đình nhíu mày, vươn tay định ôm con trai vào trong lòng.
Bé con tránh tay của anh, leo đến bên người thiếu niên đang ngồi trong góc, nằm xuống cạnh thiếu niên, co người lại thành quả cầu. Không gian chật hẹp này khiến bé nhớ tới căn phòng nhỏ xíu bốc mùi cùng cốp xe khiến người không thể nào hít thở, bé chỉ có thể nhắm chặt mắt, co người lại, mới phần nào chống đỡ được nỗi sợ hãi không ngừng bốc lên trong lòng. May quá, may mà có anh trai ở bên, không giống bố, gọi mãi mà bố vẫn không xuất hiện.
“Tít tít tít…” Thông báo của hệ thống tiếp tục vang lên, khiến Hàn Trác Vũ quên mất bất an khi ở trong xe cùng Lôi Đình, nghiêng đầu nhìn quả cầu đang không ngừng run run cạnh người. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bé, chẳng lẽ vì đang ngồi trong xe sao?
“Kí chủ, nhịp tim của đồng chí Tiểu Chính đang tăng vọt, hô hấp dồn dập, toàn thân đổ mồ hôi, qua phân tích, rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009893/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.