Chiều hôm đấy, bố con Lôi Đình lại ghé thăm, nói rõ mục đích với An Quốc Nhân.
“Đương nhiên được, để anh gọi người giúp việc thu dọn hành lý cho Tiểu Vũ.” An Quốc Nhân vội vàng gọi người giúp việc, không chỉ vậy, ông còn tự mình lên tầng tìm con, sợ cậu lại chống đối.
“Hai đứa bé đều mắc bệnh tự kỷ, ở cùng nhau có ổn không? Nếu không để Minh Hoài đi cùng, chăm sóc cả hai luôn.” Lôi Lệ Trân ra vẻ lo lắng đề nghị.
An Minh Hoài dùng ánh mắt chờ mong nhìn người đàn ông mặc quân trang phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng. Chỉ cần được cậu tán thành, Hàn Trác Vũ là cái gì chứ?
“Không cần, Tiểu Sâm sợ người lạ.” Lôi Đình lạnh lùng cự tuyệt. An Minh Hoài còn ít tuổi mà tâm tư sâu xa, tính tình hay ghen tị, thật sự khiến anh không thể nào thích nổi. Sau việc quản gia cùng bác sĩ tâm lý hợp tác phản bội anh, ngoài Hàn Trác Vũ đơn thuần ra, anh không dám giao con cho người nào cả.
Con mình lại là người xa lạ à? Thằng bé có dòng máu nhà họ Lôi mà! Lôi Lệ Trân siết chặt tay, nhưng không dám phát giận trước mặt Lôi Đình, bà còn cố nở nụ cười.
An Minh Hoài cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ trên tầng vang tới, Hàn Trác Vũ xách một chiếc túi du lịch, An Quốc Nhân và người giúp việc đi theo phía sau, trong tay mỗi người ôm một thùng giấy.
Nhìn thấy anh trai, bé con vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009872/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.