Bữa sáng rất phong phú, có cháo cải bó xôi xanh mơn mởn, cháo cá thơm lừng, bánh bao nấm, bánh bao gà, trứng luộc, dưa muối cùng tương chấm. Bao nhiêu đĩa thức ăn bày khắp bàn ăn vốn không lớn.
“Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Lôi Đình thử trao đổi cùng con trai.
Bé con đã tắm rửa sạch sẽ đang cúi đầu chơi cửu liên hoàn, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Lôi Đình rất thất vọng, khuôn mặt cô đơn nhìn sườn mặt con trai.
“Tít tít tít…” Anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ rũ mắt, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Cậu nhìn ra được, chú Lôi muốn làm một người bố tốt, nhưng tâm ý của anh, Tiểu Sâm không cảm nhận được. Chỉ cần bé không muốn, không ai có thể ép bé đáp lại. Giúp một đứa trẻ tự kỷ khôi phục bình thường cần bao nhiêu kiên nhẫn? Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời… Dù sao, trên thế giới này không có 9527 thứ hai!
“Kí chủ, cậu có thể làm 9527 của đồng chí Tiểu Chính mà! Lúc cậu cứu bé, cậu đã đi vào lòng bé rồi.” 9527 đúng lúc tỉnh lại bất giác nghe được tiếng lòng của kí chủ, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Làm 9527 của Tiểu Sâm sao? Hàn Trác Vũ không cách nào tưởng tượng được mình lại lải nhải nhiều như 9527, gương mặt không cảm xúc bắt đầu cứng đờ. Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng kỳ thật chỉ trong chớp mắt, khi thiếu niên kịp phản ứng lại, cậu đã nâng mặt bé con dậy, giọng cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009867/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.