Đang giữa kì nghỉ hè, rất nhiều học sinh thích vận động tập trung ở sân bóng rổ công cộng. Ngoài sân còn có vài người đi ngang qua, nhìn thấy pha dẫn bóng đặc sắc thì lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.
Thạch Lỗi đang ôm bóng trên sân, mồ hôi ròng ròng, em trai Thạch Hâm của cậu ta ôm áo khoác ngồi bên sân quan sát, đếm tỉ số. Người mà Lâm béo mời đến quả nhiên là cao thủ, chiều cao gần 190cm đứng ở giữa sân rất nổi bật, dù khỏe mạnh như Thạch Lỗi cũng bị đối phương áp chế không có khả năng đánh trả, liên tục bị cướp bóng.
Hiệp thứ nhất đã kết thúc, tỷ số là 14:4, thê thảm vô cùng. Lâm béo cười đến mỡ trên mặt rung rung. Ai bảo chúng mày lúc nào cũng bảo chơi bóng rổ với tao chẳng khác gì chơi với khúc gỗ, hừ!
Hàn Trác Vũ xuống xe liền đi thẳng đến sân bóng rổ, tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường. Sau khi biết chơi bóng rổ, cậu đã yêu say đắm môn thể thao này.
Lôi Sâm không kịp túm góc áo anh trai, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn anh đi xa. Vốn định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy sân bóng rõ đông đúc ầm ĩ lại khiếp sợ, đứng ở cửa xe không dám nhúc nhích.
“Bố đã nói rồi, dù con có sợ hãi, bố cũng sẽ không đưa con về. Con ở đây đợi đi.” Lôi Đình dùng giọng nghiêm túc nói với bé, sau đó mở cửa xe, không thèm quay đầu lại mà cứ thế rời đi, để lại Lục Bân không biết làm sao cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009861/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.