Khúc Tĩnh phất tay với Lôi Đình đứng cuối hành lang, tỏ vẻ mình sẽ chăm sóc cho thiếu niên, sau đó chầm chậm đi đến trước giường bệnh người đàn ông, lật xem bệnh án của ông.
Vợ người đàn ông thấy người tới là một ông lão mặc áo blouse trắng, biểu cảm dịu dàng lại chứa đựng trí tuệ vô vàn, trong lòng nảy sinh hi vọng, vội vàng chào hỏi, “Bác sĩ, chân chồng tôi có chữa được không?”
“Anh nhà bị thương bao lâu rồi?” Khúc Tĩnh không trực tiếp trả lời.
“Hai tháng rồi, ban đầu chỉ rách da, tưởng chỉ cần đắp lá thuốc là khỏi, ai biết càng ngày càng nặng.” Nói xong, người phụ nữ cúi đầu khóc, hối hận vô cùng. Người đàn ông cũng rên rỉ đầy đau đớn. Bọn họ đều là dân quê, sống nhờ lao động chân tay, không có chân thì sau này chẳng biết sống sau.
Tiếng kêu cứu truyền vào não đột nhiên cao vút, khiến Hàn Trác Vũ sợ tới mức lùi ra sau hai bước, tựa vào cửa. Dù trong lần cứu Tiểu Chính, cậu cũng chưa từng nghe thấy tiếng cầu cứu tuyệt vọng như thế.
Khúc Tĩnh liếc thiếu niên một cái, tiếp tục lật bệnh án và ảnh chụp CT, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, vài phút sau, ông mới hỏi, “Bác sĩ của anh nhà nói như thế nào?”
Nghe vậy, người phụ nữ cố kìm nước mắt, thút thít nói, “Bác sĩ nói không còn cách nào nữa rồi, để phòng ngừa bệnh tình nặng hơn chỉ có thể cưa chân thôi.”
Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009797/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.