Hai người lẳng lặng ôm nhau, chẳng ai muốn buông ra. Cứ thế chừng hơn 10 phút, 9527 không kiên nhẫn thúc giục, “Kí chủ, cậu mau kể chuyện trại trẻ mồ côi bất thường như thế nào cho đồng chí Đại Chính nghe đi, muốn hẹn hò yêu đương thì còn nhiều thời gian lắm.”
Hàn Trác Vũ đã chán chẳng buồn phản bác hành động ghép cặp lung tung của 9527, lùi ra khỏi cái ôm của chú Lôi, nói khẽ, “Ngày mai cháu muốn đi trại trẻ mồ côi.”
“Vì sao?” Lôi Đình giờ rất tỉnh táo.
“Trại trẻ mồ côi đó có vấn đề. Bạn nữ kia cũng có vấn đề.” Hàn Trác Vũ không thể nói những việc 9527 tra được ra, đành phải đưa ra cảm nhận mơ hồ như vậy.
“Hóa ra là thế.” Lôi Đình hoàn toàn yên tâm. Anh tin tưởng phán đoán của Tiểu Vũ, hơn nữa chính anh cũng phát hiện ra vài vấn đề. Mấy đứa trẻ đó tuy ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, nhưng đôi mắt đen sâu thăm thẳm lại tràn đầy mệt mỏi chán chường. Hơn nữa, Khổng Ái Hoa rất sợ mình, thường xuyên né tránh ánh mắt của anh. Những điều này đều là chi tiết nhỏ mà người thường không để ý, nhưng đối với Lôi Đình thân là lính trinh sát thì lại là những điều rất đáng ngờ.
“Chú sẽ cử người điều tra. Cháu cứ đi đi, dẫn cả Thiệu Dật Thần và vệ sĩ theo.” Thiệu Dật Thần mới từ Mĩ về hôm qua.
“Cảm ơn chú Lôi.” Hàn Trác Vũ mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền.
“Chú cháu mình mà còn cần cảm ơn à?” Lôi Đình cảm giác mình sắp chết chìm trong lúm đồng tiền đáng yêu của thiếu niên rồi, không kiềm chế được cúi đầu nhấm nháp hương vị của nó, quả nhiên rất ngọt. Thiếu niên ngoan ngoãn hôn đáp lại. Giờ cậu đã quen với những động tác thân mật nho nhỏ này.
Đồ ăn đã xong, sắp đến 6h30’, Lục Bân đứng dậy đi gọi, không ngờ cửa lại mở ra trước, Lôi Đình dắt tay thiếu niên đi ra, mặt nở nụ cười dịu dàng.
“Ăn cơm nào.” Anh rất tự nhiên cầm lấy thìa.
Thiếu niên há mồm đợi được đút, ngoan ngoãn vô cùng.
Quả nhiên là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, mình lo lắng quá rồi. Lục Bân thở phào.
Cùng lúc đó, ở trại trẻ mồ côi Quang Minh, Khổng Ái Hoa thu dọn xấp tài liệu trên bàn, phất tay với cô gái ngồi ở góc ghế sofa, “Gọi Khổng Lệnh Khê đi rồi chúng ta đi luôn.”
“Mẹ, mẹ thật sự định nhận nuôi em ấy à?” Khổng Lệnh Thiến khẩn trương hỏi.
“Sao hả? Sợ con bé giành mất địa vị của con à? Không phải lo, mẹ thương con nhất, mẹ nhất định sẽ tạo điều kiện cho con học đại học tốt nhất, tìm công việc tốt nhất, gả cho người tốt nhất. Chỉ có một yêu cầu thôi, con tránh xa con trai mẹ ra.” Khổng Ái Hoa cầm cặp công văn, đi tới vuốt ve mái tóc dài của cô gái.
Cô gái co rúm người, lắc đầu, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.
“Vậy mới ngoan, đi thôi, mẹ chờ hai đứa ở bãi đỗ xe.” Khổng Ái Hoa khóa cửa lại.
Khổng Lệnh Thiến gật đầu, vào thư viện tìm em gái, đi được một lát mới đột nhiên vỗ tay nói, “Hóa ra là cậu ấy, Hàn Trác Vũ!” Khổng Ái Hoa theo dõi cô như tù nhân, không cho phép cô động vào tivi, điện thoại, máy tính, đi đâu cũng có người theo dõi, ngay cả trường học cũng sắp xếp người trong trại trẻ theo dõi, vậy nên cô biết rất ít về thế giới bên ngoài. Nhưng chuyện của Hàn Trác Vũ xôn xao khắp mọi nơi, ai ai cũng nói, cô cũng có nghe qua, còn từng nhìn thấy ảnh của cậu trên điện thoại bạn cùng lớp, nhớ không lầm thì người giám hộ của cậu có địa vị rất cao, hình như là trực hệ của nhà họ Lôi ở thủ đô. Nhà họ Lôi là ai cơ chứ? Có lẽ chủ tịch nước tiếp theo sẽ là người nhà đấy.
Khổng Lệnh Thiến giật mình, nhớ tới khí thế đáng sợ của người đàn ông mặc quân trang, càng thêm chắc chắn, gương mặt xinh đẹp giật giật vì hưng phấn.
Khổng Lệnh Khê đang ngồi làm bài tập, tuy còn bé nhưng đã hết sức xinh đẹp, lúc nào cũng có rất nhiều cậu bé vây quanh. Cô bé rất ngoan, gặp ai cũng cười dịu dàng, ấm áp hệt như mặt trời vậy.
Thấy em gái mình, lại nghĩ đến tương lai của cô bé, Khổng Lệnh Thiến thiếu chút nữa rớt nước mắt. Cô vội vàng núp vào góc, đợi buồn tủi trong lòng vơi bớt mới đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Khê, mình đi thôi.” Cô cười vẫy em.
“Dạ.” Khổng Lệnh Khê vội vàng thu dọn sách vở.
Hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm sống nương tựa lẫn nhau thì chị em bình thường không thể nào so sánh được. Vì Khổng Lệnh Khê, Khổng Lệnh Thiến sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả tính mạng mình, dù sao cô cũng đã sống đủ rồi.
“Chị ơi, hôm nay chú Tiết đến trường thăm em, còn cho em nhiều thứ lắm, cho chị cái này nè.” Khổng Lệnh Khê lấy một thanh socola giấu trong cặp ra, nhét vào túi chị.
Tim Khổng Lệnh Thiến quặn thắt, giọng run rẩy hỏi, “Thế ông La có đến không?”
“Chị ơi, em đau quá.” Khổng Lệnh Khê vung tay.
Khổng Lệnh Thiến giờ mới để ý mình nắm tay em gái đến đỏ bừng, vội vàng hôn dỗ dành, rồi hỏi lại câu hỏi lúc trước.
“Ông La không tới, chú Tiết nói dạo này ông bận lắm, lần sau sẽ tới thăm em.”
Khổng Lệnh Khê khẽ thở phào, giờ mới nhận ra mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng, gió thổi qua một cái mà lạnh toát. Nhưng lòng cô còn lạnh hơn cả cơ thể. Không còn thời gian nữa rồi, phải làm thế nào mới có thể dẫn em gái ra khỏi địa ngục này? Quan âm bồ tác, phật tổ như lai, chúa trời, có ai nghe thấy tiếng cầu cứu của mình?
Khu nhà quân đội.
Cả nhà đã ăn tối xong, Lôi Đình lại vứt con trai cho Lục Bân, mình thì dắt thiếu niên đi tắm rửa.
Hàn Trác Vũ bị lột sạch, cánh tay quấn màng chống thấm nước, ngâm người trong bồn tắm.
Lôi Đình cởi từng cúc áo ra, để lộ cơ ngực rắn chắc màu nâu quyến rũ.
Hàn Trác Vũ há hốc mồm, nhìn ngốc vô cùng.
“Từ hôm nay chú sẽ tắm cùng cháu luôn.” Lôi Đình giọng bình tĩnh nói, sau đó cởi quần bước vào bồn tắm, ngồi sau lưng thiếu niên, ôm cậu vào trong lòng. Phía dưới của anh đã ngọ nguậy từ trước, vừa chạm vào làn da mềm mại của thiếu niên liền đứng hẳn dậy.
“Tại, tại sao?” Hàn Trác Vũ nhích ra phía trước. Nhưng vì cánh tay quá nặng nề, bồn tắm lại trơn, thành ra lại càng chui vào trong lòng người đàn ông, mông còn chạm phải một vật thể cứng rắn nóng bỏng.
“Để tiết kiệm nước.” Lôi Đình nghiêm túc trả lời. Cũng may trong hệ thống của 9527 có thiết kế chương trình bảo vệ sự riêng tư của kí chủ, không được theo dõi kí chủ tắm nửa, nếu không nó lại khinh bỉ. Lý do dở hơi đấy chỉ có thiếu niên đầu toàn cơ bắp mới tin thôi.
Quả nhiên, thiếu niên không chút nghi ngờ mà tiếp nhận ngay. Tiết kiệm là phẩm chất tốt, mỗi người có nước sạch đủ dùng tiết kiệm một giọt thôi, là đủ để phủ kín ruộng cạn ở Tây Nam rồi.
“Chú Lôi, chú cứng rồi.” Cậu nhỏ giọng nói, mông ra sức nhích về phía trước, nhưng vì hai cục bột nên không thể làm như ý, mà ngược lại cọ xát vật kia khiến nó càng nóng bỏng cứng rắn hơn.
“Đàn ông ai cũng có dục vọng cả, bình thường mà.” Lôi Đình giữ chặt phần bụng bằng phằng của thiếu niên, nhấc mông cậu đặt lên người mình, để cho vật nhỏ đáng sợ kia vừa khít trong mông, chậm rãi động đậy.
Quả thật đàn ông ai cũng có dục vọng, nhưng ngay cả con cháu mình mà cũng có thể cứng, vậy thì hoàn toàn không bình thường chút nào. Nhưng những điều này không ai dạy cho thiếu niên, cậu cũng không biết Lôi Đình đã cố tình bẻ cong sự thật, nhồi nhét điều sai trái vào đầu cậu. Chờ đến khi cậu biết thì không còn kịp nữa rồi, từ trong ra ngoài cậu đều có dấu ấn của Lôi Đình, không thể nào trốn thoát.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai đỏ bừng của thiếu niên, khiến cậu khẽ run rẩy, bàn tay to dạo chơi từ vai đến trước ngực, lại xuống bụng dưới, nơi bí ẩn, bắp đùi… Cơ thể trắng nõn bị giam cầm trong lồng ngực vững chãi, không thể nào giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích, chưa tắm xong mà.” Lôi Đình thở gấp, giữ chặt vòng eo không ngừng vặn vẹo của thiếu niên, nghiêm túc tắm rửa. Biết rõ là cực hình, anh không thể nào buông tay ra được, chuyện hôm nay khiến anh cảm thấy rất sợ hãi. Anh không muốn trải qua tâm trạng lo được lo mất như vậy nữa, anh muốn sử dụng mọi thủ đoạn để giữ chặt bảo bối trong lòng.
“Được rồi, tắm sạch rồi, ngâm người một lát rồi ra.” Anh xả thêm nước ấm vào bồn, ôm thiếu niên dựa ra sau. Phía dưới vẫn còn sưng to, nhưng anh không dám làm gì, chỉ có thể nhẫn nại, hai mắt đỏ bừng, trán ướt đẫm, không biết là nước hay mồ hôi.
Hàn Trác Vũ tựa vào trong lòng anh, không dám động đậy.
“Cháu xem, chú khó chịu như vậy mà còn phải tắm cho cháu, nếu tay cháu có thể động, cháu có chịu giúp chú không?” Lôi Đình dụ dỗ.
“Giúp như thế nào?” Hàn Trác Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Như lần trước chú giúp cháu ấy.”
Mặt Hàn Trác Vũ sắp cháy rồi, không nói gì.
“Đàn ông giúp nhau là chuyện bình thường mà.” Giọng Lôi Đình rất bình tĩnh, như thể chuyện đó là có thật.
“Dạ ~” Hàn Trác Vũ im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
Lôi Đình khẽ cười, nâng hai má đỏ bừng của thiếu niên lên, dùng sức hôn một cái. Nếu không sớm ra tay, chẳng biết sau này sẽ có bao nhiêu người ngấp nghé bảo bối của mình.
Hôm sau, Thiệu Dật Thần nhận được điện thoại của Lôi Đình, sau khi biết rõ mọi chuyện liền dẫn theo một vệ sĩ, đến đón người.
“Vậy nên Hàn thiếu muốn làm gì?” Sau khi lên xe, Thiệu Dật Thần hỏi.
Làm gì giờ? Bản thân Hàn Trác Vũ cũng chưa có tính toán gì. Nhiều đứa trẻ cần giúp đỡ như vậy, hơn nữa phía sau còn cất giấu một bí mật đáng sợ, cậu thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Hay chúng ta cứ quyên một khoản tiền trước đã, để giảm bớt sự cảnh giác của Khổng Ái Hoa. Đợi khi Lôi thiếu tra rõ mọi việc rồi lại tính tiếp.” Thiệu Dật Thần dịu giọng đề nghị.
Hàn Trác Vũ gật đầu, cảm kích nhìn anh ta. Nếu bên cậu không có những người này giúp đỡ, cậu phát hiện mình chẳng làm được gì cả.
Khổng Ái Hoa không ngờ thiếu niên lại tới tiếp, biểu cảm hết sức kinh ngạc. Nhưng bà điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, dịu dàng cười, “Hàn Trác Vũ, cô nói rồi, Tiểu Thiến là con gái cô, không thể tham gia hoạt động nhận nuôi lần này. Nếu cháu thật sự cần một người bạn, ở đây còn rất nhiều bé khác, cháu có muốn đi thăm không?”
Hàn Trác Vũ cúi đầu uống trà, không nói gì.
Thiệu Dật Thần lấy danh thiếp ra đưa cho Khổng Ái Hoa, nói, “Xin chào, Khổng viện trưởng, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để tham gia hoạt động nhận nuôi, chỉ đến thăm trại trẻ thôi. Tôi thấy cơ sở vật chất của trại trẻ của chị rất hoàn thiện, nhưng nhìn hơi cũ, chị có muốn thay đổi không? Như vậy bọn nhỏ cũng an toàn hơn, đúng không?”
Khổng Ái Hoa nhận lấy tấm danh thiếp vàng, trong lòng do dự.
“Mảnh đất bên cạnh đang trống, mua nó rồi gộp vào trại trẻ của chị thì cũng đủ để xây một tòa ký túc xá cho nhân viên.” Thiệu Dật Thần đi đến bên cửa sổ, chỉ mảnh đất trống đầy cỏ dại bên ngoài.
Khổng Ái Hoa động lòng, mở bản kế hoạch ra nói, “Đúng vậy, kỳ thật tôi đã sớm có suy nghĩ này, nhưng vì tài chính có hạn nên…”
Hai người trò chuyện rôm rả, trong lúc nói chuyện, Thiệu Dật Thần mỉm cười nói, “Hàn thiếu ngồi một mình ở đây thì nhanh chán lắm, chị có thể nhờ ai dắt cậu bé ra ngoài thăm không?
Mấy nghìn vạn quyên góp đổi hơn chục phút của Khổng Lệnh Thiến, Khổng Ái Hoa chỉ nghĩ giây lát liền đồng ý. Bà ta đã quen với cảnh mấy vị thiếu gia tiêu tiền như nước vì người đẹp, hơn nữa đối phương mắc chứng tự kỷ, tuổi còn nhỏ, không cần đặc biệt đề phòng, nói không chừng còn đào được thêm tiền từ túi cậu. Nếu Lôi Đình tự mình đến thì lại khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]