Hai người lẳng lặng ôm nhau, chẳng ai muốn buông ra. Cứ thế chừng hơn 10 phút, 9527 không kiên nhẫn thúc giục, “Kí chủ, cậu mau kể chuyện trại trẻ mồ côi bất thường như thế nào cho đồng chí Đại Chính nghe đi, muốn hẹn hò yêu đương thì còn nhiều thời gian lắm.”
Hàn Trác Vũ đã chán chẳng buồn phản bác hành động ghép cặp lung tung của 9527, lùi ra khỏi cái ôm của chú Lôi, nói khẽ, “Ngày mai cháu muốn đi trại trẻ mồ côi.”
“Vì sao?” Lôi Đình giờ rất tỉnh táo.
“Trại trẻ mồ côi đó có vấn đề. Bạn nữ kia cũng có vấn đề.” Hàn Trác Vũ không thể nói những việc 9527 tra được ra, đành phải đưa ra cảm nhận mơ hồ như vậy.
“Hóa ra là thế.” Lôi Đình hoàn toàn yên tâm. Anh tin tưởng phán đoán của Tiểu Vũ, hơn nữa chính anh cũng phát hiện ra vài vấn đề. Mấy đứa trẻ đó tuy ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, nhưng đôi mắt đen sâu thăm thẳm lại tràn đầy mệt mỏi chán chường. Hơn nữa, Khổng Ái Hoa rất sợ mình, thường xuyên né tránh ánh mắt của anh. Những điều này đều là chi tiết nhỏ mà người thường không để ý, nhưng đối với Lôi Đình thân là lính trinh sát thì lại là những điều rất đáng ngờ.
“Chú sẽ cử người điều tra. Cháu cứ đi đi, dẫn cả Thiệu Dật Thần và vệ sĩ theo.” Thiệu Dật Thần mới từ Mĩ về hôm qua.
“Cảm ơn chú Lôi.” Hàn Trác Vũ mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền.
“Chú cháu mình mà còn cần cảm ơn à?” Lôi Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009784/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.