Lôi Đình kéo thiếu niên nhét vào trong xe, thắt dây an toàn, phóng vụt xe đi.
Hàn Trác Vũ thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn sườn mặt anh, âm thầm nuốt nước bọt. Mày nhíu chặt, môi mím lại, hai mắt u ám tỏ rõ tâm trạng anh không bình tĩnh chút nào. Bầu không khí trong xe như đông lại, mỗi hơi thở đều nặng nề vô cùng.
Rẽ vào một bãi đỗ xe dưới mặt đất, Lôi Đình dừng xe ở góc xa xôi hẻo lánh nhất, lấy điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi. Anh có rất nhiều điều muốn nói với thiếu niên, nhưng vừa há miệng lại thấy cổ họng mình khô không khốc, không nói được một từ nào. Anh cần nicotin xoa dịu thần kinh căng thẳng đến cực hạn của mình.
Tôi đã từng muốn chết rất nhiều lần – Những lời này như con dao sắc bén đâm vào lòng anh, cắt nát trái tim anh, cảm giác đau đớn không thể nào át nổi này dường như sẽ trở thành một cơn ác mộng, bám lấy anh mãi mãi.
“Chú Lôi, chú sao vậy?” Im lặng nửa ngày, Hàn Trác Vũ cẩn thận hỏi.
Lôi Đình vứt điếu thuốc lá hút dở đi, quay sang nhìn cậu, bỗng vươn tay đè chặt ót cậu, ấn đôi môi mơn mởn mà anh đã thèm muốn từ lâu vào môi mình, mạnh mẽ mút mát, lại hùng dũng cạy miệng cậu, công thành đoạt đất bên trong.
Thiếu niên bị ép ngẩng đầu, mở miệng nghênh đón lưỡi anh, nước bọt tràn ra, theo khóe miệng chảy xuống, đôi mắt vì hoảng sợ mà sáng rực dần trở nên mơ màng, cuối cùng chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009723/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.