Mơ thấy việc kia, lại còn lên đến đỉnh từ trong mơ, cả ngày nay, Hàn Trác Vũ tâm thần không yên, lúc thì sững sờ, lúc thì bực bội, trái tim như đang ngâm trong chai nước có gas, bồng bềnh mà khó chịu, chỉ một lực tác động nhẹ vào cũng phun trào.
May mà khả năng phối hợp của cơ thể cậu rất xuất sắc, làm hoàn mỹ mọi động tác, không bị La huấn luyện viên bắt lại. Sau giờ huấn luyện buổi sáng, cậu cởi mũ đã ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu chậm rãi ra căn tin.
“Hàn Trác Vũ!” Sau lưng có người gọi, nhưng thiếu niên đang mất hồn mất vía dường như không nghe thấy.
“Hàn Trác Vũ!” Giọng cao hơn, to hơn.
Thiếu niên tiếp tục cúi đầu bước tiếp.
“Ông đây gọi mày mà không nghe à? Trạng nguyên thì hay lắm à? Trạng nguyên thì có thể đùa giỡn tình cảm người khác à? Cái gọi là vừa có phẩm hạnh lại vừa giỏi là nói ngoa đúng không!” Người kia đã đuổi kịp, không nói hai lời liền vung nắm đấm.
Không cần 9527 nhắc nhở, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Lôi Đình, thiếu niên đã sớm có khả năng phản xạ siêu tốt, đầu gối chùng xuống tránh cú đánh lén này, thuận thế nắm lấy cổ tay trái người kia, dùng cùi trỏ huých vào bụng cậu ta.
Đau đớn đến lặng người từ bụng chạy khắp cơ thể, người kia chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, răng vì cắn chặt quá mà không cẩn thận cắn nát lưỡi, mấy giọt máu tràn ra khóe môi, như thể bị nội thương rất nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009696/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.