Xét nghiệm máu xong, thừa dịp Lôi Đình xuống tầng mua cơm trưa, Hàn Trác Vũ qua phòng bệnh của Trương Vĩ.
“Hàn Trác Vũ à, mau vào ngồi đi.” Trương Vĩ đang nghịch điện thoại, thấy thanh niên đẹp trai đứng ngoài cửa, vội vàng nở nụ cười nhiệt tình, “Cậu vừa mới khỏe sao còn sang đây? Chỗ tôi có ít táo, để tôi gọt cho, bạn gái tôi mua đấy, ngọt lắm.” Cậu ta vừa nói vừa lấy dao và táo.
“Không cần, tôi sợ có độc.” Đóng cửa phòng, Hàn Trác Vũ lắc đầu từ chối.
“Cậu, cậu nói cái gì?” Mũi dao cứa ngón tay, Trương Vĩ lại như không có cảm giác. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên mặt không cảm xúc, chỉ cảm thấy một áp lực đáng sợ xoay xung quanh cậu đang dần lan tỏa khắp phòng bệnh.
Hàn Trác Vũ bước thêm một bước, nói rõ ràng hơn, “Tôi biết cậu là người bỏ độc vào nước, tôi nhìn thấy rồi.”
“Không thể nào!” Trương Vĩ biến sắc, giọng vừa căm hận lại vừa sắc bén, nhưng chẳng lâu sau lại bình tĩnh, cười lạnh nói, “Tôi không hề hạ độc, làm gì có chuyện cậu thấy?” Ánh mắt thâm trầm của hắn quét khắp người thanh niên, trọng điểm ở chỗ túi áo cậu.
“Không cần phải tìm, tôi không mang theo bút ghi âm.” Hàn Trác Vũ ấn bẹp túi.
Trương Vĩ mặt xanh mét, “Cậu có mang bút ghi âm tôi cũng không ngại. Không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.”
“Thật không sợ sao?” Hàn Trác Vũ cúi người, dùng sức nắm chặt mặt hắn, khiến hắn phải nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-phong-he-thong/2009676/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.