Sau khi Tống Ngọc đi rồi, Thanh Nguyệt ngã vào trên giường nằm nghỉ, có hơi mệt mỏi. Vốn định ngủ một giấc, lại bị ai đó tới kéo dậy khỏi giường.
Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đó, nói:
“Ôn Lương, ta mệt rồi, có chuyện gì có thể để ngày mai nói được không?”
Ôn Lương ngồi bên cạnh Thanh Nguyệt, vòng tay ôm lấy hắn rồi nói:
“Ngươi và cái gã Tống Ngọc kia có mối quan hệ không tồi nhỉ.”
Thanh Nguyệt nghe xong lời này, nhướng mày liếc qua Ôn Lương, sau đó đẩy tay hắn ra.
“Ngươi bị bệnh sao? Không bệnh thì để ta nghỉ ngơi.”
Ôn Lương đứng lên, cúi đầu nhìn Thanh Nguyệt một lúc, cau mày nói:
“Thanh Nguyệt, có một số việc ta cho rằng ngươi biết rõ.”
Thanh Nguyệt xua tay rồi nằm lại trên giường, nâng cánh tay lên che mặt mình rồi nói cho có lệ:
“Biết rõ biết rõ, ngươi làm ơn cho ta nghỉ một lát có được không?”
Ôn Lương nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nói một câu nghỉ ngơi cho khỏe, rồi xoay người đi.
Sau khi Ôn Lương đi ra ngoài, Thanh Nguyệt hạ cánh tay che mặt mình xuống, đôi mắt tĩnh lặng nhìn trần nhà.
Biết rõ cái gì chứ? Vì ngươi chê ta hạ tiện, cho nên ngươi nghĩ rằng tất cả mọi người ai cũng đều ghét bỏ ta đúng không?
Rõ ràng rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ là một tiếng cười khổ.
Ôn Lương ơi là Ôn Lương, ngươi thật đúng là ghê tởm.
Trong bảy ngày tiếp theo, Tống Ngọc thực hiện đúng lời hứa của mình, mỗi ngày giữa trưa đều sẽ đến đây thay thuốc cho Thanh Nguyệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-dua/256324/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.