Editor: Gà 
"Mộng Đình, sao thế?" Đỗ Trình Trình đi đến lên tiếng chào Hồ Mộng Đình. 
Hồ Mộng Đình hít sâu một hơi, ánh mắt hoang mang nhìn cô bé. 
Đỗ Trình Trình có chút không hiểu, sau đó cười trêu nói: "Có phải làm chuyện gì xấu sau lưng tớ không? Vẻ mặt chột dạ kìa, thành thật khai báo mau!" 
"Không có, không có gì, cậu đừng nói lung tung!" Ánh mắt Hồ Mộng Đình tránh né, giọng nói có chút tức giận. 
Cô ta nắm thật chặt bài viết trong tay, vò lại thành một nhúm. 
"Cậu nắm gì vậy! Căng thẳng như thế? Tớ đến muộn, bắt đầu phát thanh đi, bản thảo đã được chỉnh sửa rồi đúng không?" Đỗ Trình Trình đi đến chỗ thiết bị phát thanh, mở chương trình phát thanh, đeo headset vào tai. 
"Xong rồi, xong rồi." Hồ Mộng Đình thấy cô bé quay lưng đi, khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ cất bài viết kia vào túi. 
Không biết vì sao cô ta cảm thấy chột dạ, rõ ràng bài viết này do một phóng viên nhỏ gửi đến, bọn họ có quyền thông báo, nhưng khiến cô ta lo lắng và bất an, tựa như gặp được một sự hấp dẫn cực lớn, sutucuoiga [email protected] *dyan(lee^qu.donnn dường như ma quỷ trong cơ thể đã thức tỉnh, kêu to bên tai cô ta không ngừng ‘Đây là một cơ hội! Đây là một cơ hội! Do phẩm hạnh của Đỗ Trình Trình không tốt, cô tự làm tự chịu, không trách mình được!’ 
"Sững sờ gì vậy, bài viết đã chỉnh sửa đâu?" Đỗ Trình Trình nhìn cô ta một lát, thấy rõ vẻ mặt cô ta: "Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi/73373/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.