Editor: Gà
Trong trí nhớ của Đỗ Trình Trình, khi lần đầu tiên đến nhà ông ngoại, mặc dù cô sớm đã biết, nơi ông ngoại sống, phải mất hơn một tiếng đi đường, nhưng trong ấn tượng của cô, thì xa xôi như cách một khoảng trời. Nhà ông ngoại không xa hoa như nhà cô, có thể nói là cũ kỹ và nghiêm trang. Dùng từ nghiêm trang để hình dung ngôi nhà, có lẽ rất kỳ lạ, nhưng cô có cảm giác như thế, dây leo xanh bò đầy tường, thẳng tắp như hàng rào bảo vệ, một khu dân cư toàn màu xanh, nhà Đỗ Trình Trình cho người ta cảm giác như khu biệt thự được hiện đại hóa, còn nhà ông ngoại cho người ta cảm giác như một tòa lâu đài cổ lâu năm.
Cô lo lắng theo sát phía sau tài xế, đeo cặp, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế hai tay bỏ trong túi đã siết chặt lại với nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lúc tòa quyết định cô phải rời khỏi nhà, đến nhà ông ngoại, nhìn bà nội ầm ĩ ồn ào, nhức đầu chỉ muốn trốn tránh bà cụ, lúc ấy thật sự cảm thấy có vài phần thả lỏng, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn chạy trốn, trước mắt là nơi xa lạ, cô thật sự sâu sắc cảm nhận được, nơi này đối với cô, chỉ là một nơi lạ lẫm mà thôi.
Cô muốn về nhà.
Tài xế mở cửa sắt ra, đập vào mắt chính là các chậu hoa sứ men xanh, trong góc tường còn trồng những loại cây lớn, dây leo gắn với một mảnh ớt đỏ và điều, như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi/3238987/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.