Editor: Gà
Bà cụ lớn tiếng ầm ỹ, Đỗ Nhược cũng tỉnh lại, nghe rất rõ lời của lão phu nhân, mở cửa ra, thấy quần áo Đỗ Hoành hơi nhăn, thì ngón tay bóp chặt khung cửa đến trắng bệch.
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Thành Nghĩa bị giọng nói the thé của bà cụ đánh thức, mặc đồ ngủ đứng ở cửa cầu thang nhìn ba mẹ và con nuôi của mình.
Khóe môi Đỗ Hoành nhếch lên theo thói quen, vẻ mặt thoải mái nhìn ba: "Chào ba ạ, con đến gọi Trình Trình cùng chạy bộ."
Ánh mắt Đỗ Thành Nghĩa nhìn vào nếp nhăn trên quần áo vì ngủ cả đêm của Đỗ Hoành: "Trình Trình không phải đứa trẻ lười biếng, về sau không cần đến gọi con bé nữa, nếu con bé muốn chạy sẽ tự mình đi."
Ánh mắt Đỗ Hoành u ám, ngoan ngoãn đáp: "Vâng"
Đỗ Thành Nghĩa xoa trán, mệt mỏi nhìn về phía bà cụ: "Mẹ, sáng sớm tất cả mọi người đang ngủ, mẹ nhỏ giọng một chút." Thấy bà cụ nhíu mày lại muốn nói, sắc mặt ông lập tức chìm xuống: "Tối hôm qua ba giờ con mới về nhà, chỉ ngủ được bốn tiếng, hôm nay còn có một cuộc họp."
Lời đến khóe môi bà cụ bị lấp kín, kìm nén bực bội tức giận quay đầu: "Không muốn bà già này nhiều chuyện thì nói, dù sao cũng không còn nhỏ nữa, nên kiêng dè tránh tị hiềm! Đừng học mấy cái không biết xấu hổ......"
Cách nói chuyện của bà cụ rất giống diễn viên diễn Dung ma ma trong ‘Hoàn Châu cách cách’, tiếng nói như ma âm xỏ lỗ tai, khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi/3238947/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.