Editor: Gà
Đỗ Trình Trình nghe tin tức thì kinh ngạc một lát, nhưng không nói gì.
Cô và ông bà rất ít khi gặp mặt, ấn tượng với bọn họ, gần như chỉ ở việc ông nội luôn nghiêm mặt, bà nội thì vô cùng không thích cô.
Trẻ con khá nhạy cảm, ai thích cô ai không thích cô rất dễ dàng cảm nhận được, có lẽ vì thế, nên từ nhỏ cô và ông bà đã không thân cận, bọn họ rất ít lên thăm cô, cô cũng ít khi về quê.
Cho dù lúc Trần Vĩ Đồng vừa qua đời, Đỗ Thành Nghĩa đắm chìm trong đau đớn, Đỗ lão phu nhân cũng không đến chăm sóc Đỗ Trình Trình, tất cả mọi người đều quên mất cô, khi đó một mình cô bị đặt ở nôi không ai quan tâm, đói khóc khàn giọng cũng không ai nhớ phải đút cô ăn.
Đứa bé đại tiện trong quần nên cứ khóc suốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng lại không ai để ý đến, sau đó Đỗ Thành Nghĩa thấy, hốt phân lau nước tiểu cho cô, có lẽ vì chăm sóc cô mà phân tâm, dần có thể thoát ra khỏi sự đau đớn khi còn trẻ mà đã mất vợ, dồn sức vào sự nghiệp.
Bởi vì bà vú có vấn đề, không yên lòng để cô ở nhà với bảo mẫu, mỗi ngày đều cõng cô đi công tác, ông làm việc, cô ngồi trong nôi, cắn miếng cắn răng, hoặc tự mình chơi, hoặc ngủ, đợi khi ông đến nhìn cô thì cô sẽ y y a a lắc tay cười với ông.
Khi cô vừa biết nói, đã đưa đến nhà trẻ ngay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi/3238934/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.