Ông Thẩm vì chú Lý gọi điện bảo là Minh Châu quấy khóc đòi tìm mẹ. Biết là ông Lý giỏi về mọi chuyện nhưng còn về trẻ em thì ông xin đầu hàng.
Vì quá hiểu rõ nên ông Thẩm quyết định đến chỗ Minh Châu thay vì bà Chu.
Vừa bước vào đã thấy tiếng khóc inh ỏi. Ông lắc đầu ngao ngán vốn Minh Châu là đứa bướng bỉnh không biết nghe lời ai. Nhưng lại cực kì thương mẹ nên không thấy mẹ vô thăm là con bé cứ giãy nãy đòi gặp cho bằng được.
’ Minh Châu … ’. Giọng ông nhẹ nhàng vang lên có thể nói đúng hơn là sự bất lực.
Thấy ông Minh Châu gạt đi những giọt nước mắt, liền chạy lại nắm tay ba mình:
’ Mẹ đâu rồi ’. Ánh mắt vô cùng đáng thương hỏi ông.
Ông rất vui vì Minh Châu thấy ông mà nín khóc. Lại còn nắm tay ông. Nhưng lại làm ông thất vọng, con bé chỉ cố kìm nén tiếng nấc là chỉ để hỏi đến mẹ. Còn ông là gì ở trong lòng của Minh Châu đây?
Dù không phải là con ruột, nhưng ông đã cố gạt bỏ hết những gì trong đầu để hoàn thành tốt trách nhiệm của mình. Tuy nhiên, vẫn không thể làm cho Minh Châu có thiện cảm với ông.
Làm sao bây giờ ông biết bà ta đang ở đâu.
’ Ba … không biết ’. Ông đành nói sự thật chứ không có ý định che giấu bất cứ chuyện gì, dù con bé có buồn thì cũng đành chịu.
’ Ba nói dối, tại sao mẹ ở đâu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628267/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.