Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. 
’ Đúng … là Thế Khải rồi ’. 
Ông như có luồng gió quét qua, lạnh không ai thấu. 
Tại sao hai đứa nó lại làm ra chuyện không ai tha thứ được chứ. 
Ông chợt cảm thấy khó thở mà ôm ngực. 
’ Chú không sao chứ? ’. Lục Đông cũng không biết phải làm sao trước hình ảnh mà mình nhìn thấy. Cậu luôn tin tưởng cô tuyệt đối, nhưng mà … 
’ Không sao ’. Ông phả tay, ý là khuyên cậu đừng lo lắng. 
Cả hai không thể tiếp tục như vậy được. Phần thiệt thòi cũng sẽ do Giai Giai gánh. 
Thế Khải chẳng phải là đứa trẻ lúc xưa bà muốn dẫn về chăm sóc nhưng chưa kịp hoàn thành thì đã … Thôi ông không muốn nhắc nữa, chỉ càng nhớ bà hơn. 
Nếu vậy hai đứa chẳng phải anh em sao? Làm sao có thể ôm hôn như tình yêu đôi lứa được. Dù Giai Giai có bị cưỡng ép, ông cũng không thể để chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa. 
Hãy cho ông ích kĩ lần này. 
Ông không muốn cho Giai Giai biết ba ruột mình là ai. Nếu con bé biết liệu sẽ rời bỏ mình giống như Minh Châu không? 
Chỉ mới suy nghĩ ông đã chịu không nỗi, nếu con bé đi thật ông phải sống làm sao đây. 
Ông cứ cảm thấy có lỗi với Lục Đông. 
Nhất định ông phải giải quyết mọi chuyện cho thật êm đẹp để không làm tổn thương đến bất kì một ai. 
’ Lục Đông … ’. Ông cố giữ cho mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628240/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.