Lục Đông ngồi thẫn thờ một lúc lâu cũng mơ màng thiếp đi, tiếng điện thoại trên bàn vang lên làm cho cậu tỉnh táo hơn hẳn. 
Vì không muốn phiền ông Thẩm nên Lục Đông nhanh tay bắt máy và chạy ra ngoài. 
Nhìn tên người gọi điện cho mình, cậu vui vẻ ra mặt, mong đợi cả tuần rồi mới có cuộc gọi cho người ta. Cô gái này keo kiệt quá rồi. 
' Anh nghe '. Tuy có chút hờn trách nhưng được cô gọi điện như thế này quả là hạnh phúc. 
' Nhớ em không '. Cô cũng không khá hơn là bao, vừa nhớ ba và cả người nào đó nữa. 
' Không '. Không biết hôm nay cậu uống nhầm thuốc gì mà có lá gan lớn như vậy, dám trêu chọc cô. 
' Anh... '. Cô hờn dỗi thật rồi. 
' Không nhớ, thì em tắt máy đây '. Dám đùa giỡn với Giai Giai mình, để xem cô cho cậu biết mặt. 
' Khoan, nhớ... anh nhớ mà '. Cô cũng thiệt là, mới nói có vậy thôi đã giận. Lục Đông đành ngậm ngùi thừa nhận rằng đang rất nhớ cô. 
Cũng biết điều đó chứ! 
' Không sao, vài ngày nữa em sẽ về, và thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ được đi cùng nhau. Nhưng mà, ba đã khỏe hơn chưa anh? '. Nói đến đây, cô lại mơ đến chuyến đi của hai người. Dù vui như thế nào, cô cũng không quên hỏi thăm ba của mình. Ở đây Giai Giai rất lo lắng cho ông Thẩm, cũng may là có Lục Đông nên cô cũng an tâm hơn. 
' Chú đã khỏe hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628160/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.