Nói với lòng là muốn quên Giai Giai, nhưng trái tim lại một mực hướng về người con gái ấy.
Vừa tan làm, đã chạy ngay đến bệnh viện. Đã bao lâu rồi không gặp Giai Giai, Thế Khải cũng không nhớ rõ nữa.
Cuối cũng cũng đến nơi nhưng anh lại do dự đứng ngoài cửa. Có nên vào hay không?
Cố lấy hết can đảm để đi vào trong, vừa vào đã nhìn thấy thân ảnh yếu đuối đến đáng thương. Anh muốn bảo vệ cô như lúc nhỏ, ngày trước với tư cách là một người anh trai nhưng bây giờ anh muốn được tiến xa hơn, nhưng chắc chắn sẽ không còn cơ hội. Bởi vì, tình yêu mà Giai Giai dành cho Lục Đông là quá lớn, anh cảm thấy bản thân như kì đà cản mũi. Một người thừa thải không hơn không kém.
Mục đích lúc đầu đến đây chỉ muốn được nhìn thấy Giai Giai. Giờ đã thành hiện thực thì cũng nên biết phận mà trở về.
Nhưng cái chân phản bội anh, cứ đứng yên một chỗ. Lùi chẳng nỡ tiến cũng chẳng xong.
Thôi thì mặt dày lần nữa, tiến gần về phía cô.
Cô nằm gục trên giường cạnh ông Thẩm, Thế Khải thấy cô có vẻ mệt mỏi. Nhưng chỉ có ngủ cô mới không ghét anh, còn khi tỉnh thì luôn tránh né.
Chạm nhẹ vào gương mặt có chút hốc hác, tiều tụy. Cô vì bàn tay của anh chạm vào nên thức giấc. Có ai con gái như cô chăm ba mà ngủ như chết.
Thấy bàn tay của ai đó chạm vào mình, cô gạt ra mà chưa nhìn người đó là ai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628152/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.