Lục Đông bần thần ra về. Đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại nói những lời khó nghe như vậy và cũng không tránh khỏi cú sốc chia tay.
Bất ngờ, trước mắt anh là hình dáng của một cô gái. Rất quen mắt nhưng nhất thời cậu không nhớ người này đã từng gặp ở đâu.
' Chào anh '. Cô gái lên tiếng chào hỏi trước.
' Cô là... '.
' Anh không nhớ tôi thật sao '.
Nhìn một lúc, cậu cũng biết người này là ai rồi.
' Cô là y tá '. Đúng rồi, chính là cô y tá lúc đưa thuốc cho ông Thẩm. Nhưng kì lạ ở chỗ, cậu chỉ gặp đúng lần đó. Còn những lần sau không thấy nữa.
' Đúng, anh có trí nhớ tốt đó '. Bạch Diệp hài lòng khen ngợi.
' Nhưng tôi đến đây mục đích không phải khen anh, có người quen muốn gặp anh '. Bạch Diệp không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
' Người quen sao? '. Ngoài Giai Giai và chú Thẩm, Lục Đông chẳng biết ai nữa.
' Cứ đi rồi sẽ biết. Anh có vui khi mình bị chia tay không '. Giọng của Bạch Diệp lạnh nhạt đi hẳn.
Hỏi cũng bằng thừa, Lục Đông khá bất ngờ khi người này lại biết rõ việc chia tay của cậu. Tuy giọng nói của cô ta có chút nguy hiểm nhưng vì tò mò người muốn gặp mình là ai nên cũng chấp thuận đi theo...
' Thế Khải... Thế Khải '. Ông Chu thấy anh cứ đi một mực mà không đợi. Nên cố ý kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628146/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.