Thế Khải thức dậy rất sớm, chủ yếu là tận hưởng khoảnh khắc bình yên cùng cô.
Nhìn cô ngủ đúng là rất đáng yêu. Đôi má hồng hào, trắng trẻo, anh không cưỡng lại được mà hôn cô.
' Cái gì nhột quá vậy '. Vì cái hôn này mà làm cô thức giấc.
Anh giật bắn người vì sợ cô phát hiện.
' Thế Khải '. Giọng cô còn ngái ngủ.
' Em dậy rồi sao '.
' Ừm... '. Có lẽ, cô không thấy có gì bất thường từ gương mặt của anh.
Vì xấu hổ nên anh tìm cách đi trước. Nói vậy thôi, chứ anh còn nhiều việc phải làm là thật.
' Em dậy rồi thì rửa mặt cho tỉnh táo. Anh có việc nên về trước đây '.
Nghe anh nói câu này, cô không rửa mặt cũng có thể tỉnh táo ngay. Hôm qua, cô còn muốn đuổi anh về. Nhưng khi nghe anh nói vậy cô có chút không nỡ, còn có ý định níu kéo anh lại.
' Anh phải về sao '.
' Đúng rồi, anh còn phải đi làm nữa '. Nghe giọng cô có chút buồn, nhưng điều này làm anh cảm thấy rất vui.
Cũng đúng, ai cũng có việc riêng phải làm, đâu thể cứ ở bên cô hoài được.
' Vậy anh có trở lại không '. Cô nói câu này giống như là sắp chia xa người yêu vậy.
' Ờ, tùy người ta có muốn chờ đợi anh không '. Thấy Giai Giai như vậy, anh có chút buồn cười.
Cô biết anh chỉ trêu cô thôi.
' Được rồi, anh đi, em nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-dau-thuong/2628140/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.