Nghiêm Tư Cẩn vẫn nằm trên giường, tay bị trói lại, người tuy tỉnh rồi nhưng ánh mắt thì không.
“Ông chủ, xin lỗi, em trở về trễ rồi.” Đi lên lầu tiến vào phòng, Tằng Nữu xoay người làm động tác chính là khóa trái cửa phòng lại.
Dịch bước đến bên người Nghiêm Tư Cẩn, mở ra dây thừng trói chặt đối phương, Tằng Nữu khá là đau lòng vuốt ve cổ tay nam nhân đã rách da sưng đỏ lên, “Đói bụng không? Em có mua cho anh thức ăn ngon đây.”
Nghiêm Tư Cẩn không động đậy, mở mắt ra, con ngươi thoáng biến hóa.
Cố nghĩ đến chuyện chia ly sắp tới, Tằng Nữu không có tâm tình nổi nóng, khẩu khí nhu thuận đi rất nhiều, “Ông chủ, ngày mai em sẽ rời khỏi đây, trở về Mỹ đi học.”
Nghe được lời Tằng Nữu, mí mắt Nghiêm Tư Cẩn giật lên một chút, nhưng không có bất luận phản ứng mãnh liệt gì.
“Hủy bỏ đính hôn, chung quy phải cho ba em một câu trả lời hợp lý, điều kiện trao đổi chính là trở về Mỹ cố gắng học tập.” Ngồi ở mép giường, Tằng Nữu bất giác phát sinh tiếng cười khổ, cân nhắc nên hay không tẩy rửa thân thể Nghiêm Tư Cẩn.
Thính giác tuy rằng nghe được ngôn ngữ đối phương, nhưng Nghiêm Tư Cẩn không nghĩ ra anh nên biểu hiện bình thường như thế nào đây. Ngực bị đè ép, là vui vẻ hay khổ sở, anh không biết, tâm tình chính mình hiện tại không rõ đồng thời càng nhìn không thấu chân tâm Tằng Nữu.
Tằng Nữu ôm lấy Nghiêm Tư Cẩn không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cuoi-cung/2525113/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.