Sáng sớm khi tỉnh táo trở lại tâm linh không thể chờ đợi được nữa. Nghiêm Tư Cẩn vừa mở mắt ra, lập tức hô hoán lên, “Tiểu Ngưu! Tiểu Ngưu!”
Nam nhân hai tay nắm chặt đầu, bên người trống rỗng, như bị băng tuyết ngàn năm bao trùm, cơ thể Nghiêm Tư Cẩn hơi run rẩy.
Đêm qua cái người luôn mồm luôn miệng đáp ứng anh đã rời đi từ lâu rồi.
Nghiêm Tư Cẩn khó có thể tin tưởng được sự thật này, sốt ruột mặc quần áo vào, một bên lớn tiếng gọi “Tiểu Ngưu”, một bên vọt xuống dưới lầu, ngoại trừ siêu thị yên tĩnh ra, trên quầy hàng các vật dụng hàng hóa dường như đang cười nhạo anh quá ngây thơ.
Tiểu Ngưu sẽ không lừa anh, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, rõ ràng thiếu niên đơn thuần thích chính mình đến như vậy, bọn họ cũng đem lời yêu nói ra khỏi miệng, ngay cả chuyện khó nói cũng đều đã làm qua, tối ngày hôm qua còn hứa hẹn cùng rời đi, vì cái gì anh lại không thấy cậu? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Anh không rõ lắm phân đoạn nào mình đã làm sai, thậm chí không muốn biết rõ điều đó.
Ngồi ở sau quầy tính tiền, Nghiêm Tư Cẩn hai mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào cửa siêu thị, nhất định Tiểu Ngưu chỉ là đi ra ngoài một chút mà thôi, chỉ cần chờ thêm một chút nữa là cậu sẽ trở lại! Anh như đang tự an ủi chính mình như vậy.
Lúc rời đi, nam nhân núp thật chặt vào trong ngực mình, mặc dù đối phương toàn thân lộ ra hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cuoi-cung/2525099/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.