Lúc giật mình tỉnh táo lại chẳng hiểu sao Fleur đã thấy mình đang đứng giữa đường, ký ức trước đó của nàng là một mảng trắng xóa, nàng nhớ nàng đã đi theo sợi chỉ đỏ, nàng nhớ nàng đã gặp một ai đó vậy mà lại không nhớ người đó là ai, không nhớ mình đã tiêu tốn nửa tiếng cho việc gì càng không nhớ tại sao nàng lại đứng ở đây. Nhưng nghĩ ngợi không phải là việc Fleur thích làm, chỉ cần biết người nàng vừa gặp không phải là Claira nàng đã sẵn sàng vứt tất suy nghĩ ra sau đầu. Nàng tiếp tục chọn một sợi chỉ, lần này nàng chọn màu xanh lục, bước chân nàng lại nhấc lên cho cuộc tìm kiếm mới bắt đầu.
- Phong thần, ta nghĩ cậu cũng nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. – Ngồi trên một cái ghế, buồn miệng thánh Fly lôi ra từ nơi nào đó một chiếc bánh, người chậm rãi bóc nó ra. – Dù Selen của ta có gương mặt giống Nguyệt thần như đúc thì cũng chớ lầm tưởng, đó không phải Nguyệt thần dễ thương năm nào đâu.
Phong thần im lặng cứ như hồn của y vẫn chưa quay về. Hồi lâu khi chẳng ai nghĩ y sẽ nói gì nữa thì y lại lên tiếng.
- Thánh tối cao, tôi vẫn không thể hiểu…
- Hửm?
- Tôi đã chuẩn bị rất dày công, mọi thứ đều chuẩn xác, không có sai sót gì, vậy thì… tại sao công chúa của tôi không trở lại?
- Làm sao mà ta biết? – Thánh Fly bật cười, đôi mắt cong cong người như đang nhớ đến một chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230489/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.